Bùi Mân cười một tiếng, bèn chắp tay với Lý Khánh An nói: “Vậy được, ta sẽ hồi phù trước đây.”
“Tướng quốc đi thong thả!”
Bùi Mân xuống xe ngựa. Lý Khánh An nhìn theo hắn mãi đến khi hắn vào phủ, lúc này mới nói với phu xe: “Ra thành, về quân doanh!”
Xe ngựa khởi động, lộc cộc chạy về phía ngoài thành. Lý Khánh An nhìn vào một mảnh trăng đơn độc trên bầu trời, hắn không khỏi thở dài, việc của Minh Châu thì hãy để Minh Nguyệt đi xử lý vậy! Hắn không muốn, cũng không có sức lực đi nhúng tay vào những việc này nữa, sự đi đến của sứ giả Thổ Phồn, có thể nào là dự báo sự phục hưng của Thổ Phồn.
“Thôi thiếu khanh, ta lần trước đến Trường An đã là chuyện của hai mươi năm trước rồi, lần này đến Đại Đường lần nữa, vẫn cảm nhận được Trường An cũng phồn thịnh như hai mươi năm về trước vậy.”
Đạt Tán Đốn Tố nhìn vào dòng người rộn ràng náo nhiệt trên đại lộ Chu Tước và bố cục hùng vĩ của thành Trường An, hắn không khỏi thở dài sâu sắc nói.
Thôi Tấn cũng cười nói: “Hai mươi năm vẫn sẽ có rất nhiều thay đổi, có một số việc không đi sâu sẽ không cảm nhận được.”
Đạt Tán Đốn Tố mim cười nói: “Hai mươi năm trước ta đã không đi sâu rồi, bây giờ đương nhiên không cảm nhận được, nhưng mà Đại Đường xuất hiện hai triều đình, đây quả là vượt ngoài dự đoán của mọi người.”
Thôi Tấn điềm đạm nói: “Người Hán chúng tôi từ xưa đã là họp lâu tất chia, chia lâu tất hợp, sự chia cắt tạm thời tất sẽ mang lại thịnh Đường lớn mạnh hơn, nhưng những phiên quốc khác ở xung quanh Đại Đường, một khi chia cắt sẽ đi đến suy yếu, mãi đến diệt vong, đặc sứ mời!”
Đạt Tán Đốn Tố cười aượng hai tiếng, cũng nói: “Dọc đường vất vả rồi, là phải nghỉ ngơi một chút rồi.”
Sứ đoàn Thổ Phồn tiếp tục tiến lên trước, rất nhanh đã đi đến hoàng thành, khách quán của Hồng Lư tự nằm ở bên trong hoàng thành, có người chuyên trông nom, gian đoạn trước sứ giả các nước Tây Vực đến kinh thành chúc mừng đăng cơ đã lũ lượt ra về rồi, nhà trống trong khách quán rất nhiều, sứ đoàn Thổ Phồn ngay tức khắc được sắp xếp xong chỗ ở.
Đạt Tán Đốn Tố vừa sắp xếp chỗ ở xong, ngay cả bữa trưa vẫn còn chưa kịp ăn, bèn bắt đầu chuẩn bị tư liệu hội đàm lần đầu tiên với triều Đường vào buổi trưa.
Trong gian phòng, hai phó thủ đang bận rộn chuẩn bị tư liệu, Đạt Tán Đốn Tố thì chắp tay ra sau đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ sự đàm phán sắp diễn ra với triều Đường.
Đã trải qua mấy năm chăm lo việc nước và cải cách chính trị, nhất là Thổ Phồn đã phóng khoáng hơn đối với sự khống chế nô lệ và sự làm suy yếu mấy đại gia tộc như Ng Ngng thị, làm cho triều đình Thổ Phồn đã gia tăng mạnh khả năng khống chế đối với các bộ lạc cao nguyên, nguồn binh tăng vọt, hùng binh Thổ Phồn đã từ buổi đầu Tán phổ đăng cơ chưa đến mười vạn người, phát triền đến binh sĩ mang giáp ba mươi vạn, súc vật mấy trăm vạn con, không chì hoàn toàn khôi phục được sự suy yếu một thời, hơn nữa thực lực hùng mạnh, lại càng vượt qua thời đại lão Tán phổ.
Thổ Phồn bây giờ đã không còn cam lòng với sự thất bại của mấy năm trước, bọn họ phải đoạt lại đất đai đã từng một thời mất đi, nhất là Cửu Khúc và một vùng Đại Phi Xuyên thịnh sản lương thực, phải đem lãnh thổ quốc gia khôi phục đến mức độ tám năm về trước của Đại Đường, cũng chính là hai nước Đường Phồn lấy Thạch Bảo thành làm ranh giới.
Đại tướng Thượng Tức Đạt Tán kiến nghị. Thổ Phồn phải song song tiến hành văn công võ lược, không chỉ phải xuất binh tranh đất, còn phải phái sứ thần đi đến Đại Đường đàm phán, từ mặt chính trị giành lấy ưu thế cao nhất.
Đạt Tán Đốn Tố nhắm mắt trầm tư, trước khi đi Tán phổ căn dặn nhiều lần, nhiệm vụ trong chuyến đi này của hắn là xin quân Đường rút khỏi một vùng Tích Thạch sơn, đem Bách Hải và Ô Hải trả lại Thổ Phồn, chỗ đó trước giờ đều là lãnh thổ của Thổ Phồn, nếu như quân Đường có thể lùi về đến Đại Phi Xuyên. Thổ Phồn nguyện cùng Đại Đường hội minh (là nghỉ thức gặp mặt và liên minh giữa các chư hầu thời cổ; thời Xuân Thu, các nước chư hầu nhỏ hơn đã liên kết tác chiến để chống đỡ nước lớn; những nước lớn hơn lợi dụng thực lực và sức ảnh hưởng của mình, uy hiếp ép buộc các nước nhỏ gia nhập vào chiến tuyến của mình, cũng đã từng ‘hội minh’).
Đạt Tán Đốn Tố ở Thành Đô đã yết kiến nam Đường hoàng đế Lý Long Cơ, yêu cầu của bọn họ bị Lý Long Cơ không chút do dự mà cự tuyệt rồi, vậy thì chuyến đi Trường An lần này, sẽ lại có thu hoạch lớn bao nhiêu? Đạt Tán Đốn Tố không hề ôm hi vọng gì.
“Đại luân, tư liệu và lễ vật đã chuẩn bị xong, vừa rồi Đại Đường cũng phái người đến thúc giục qua hai lần, thời gian yết kiến sắp phải bắt đầu ngay rồi.”
Đạt Tán Đốn Tố gật đầu, nói: “Vậy được! Bây giờ xuất phát đi Đại Minh cung.”
Nơi sứ thần Thổ Phồn yết kiến hoàng đế Đại Đường sắp xếp ở trong phó điện của Tử Thần điện, ngoại trừ hoàng đế thiếu niên Lý Thích ra, còn có giám quốc Lý Hanh, cùng với toàn thê thành viên chính sự đường, ngoài ra quan viên chủ yếu của Hồng Lư tự cũng tham gia yết kiến.
Từ sau khi Lý Dự đăng cơ, hắn ra sức mở rộng làn gió giản lược, phế trừ đi rất nhiều lễ nghỉ phiền phức, trong đó cũng bao gồm việc tiếp kiến sứ giả ngoại bang, chẳng hạn như cứ hành thịnh yến, ban thưởng lớn và nghỉ thức tiếp kiến phức tạp xa hoa v.v.. đều toàn bộ bị phế trừ, đã tiết kiệm được một lượng lớn sức người sức của.
Sau khi Lý Thích đăng cơ, cơn gió giản lược này có được sự nối tiếp rất tốt. Lý Khánh An nắm thực quyền trong tay đặc biệt tán thưởng sự giản lược này, hắn không chỉ từng nói một lần, tiếp kiến ngoại phiên không quan trọng về hình thức, mà quan trọng ở quy cách tiếp kiến, ví dụ như hôm nay tiếp kiến sứ thần Thổ Phồn, toàn thể thành viên chính sự đường đều tham dự, bèn đủ để thể hiện sự coi trọng đối với Thổ Phồn.
Thời gian tiếp kiến định ở đúng vào giờ Mùi, cũng chính là chiều hai giờ của hiện nay, chưa đến giờ Mùi, các thành viên chính sự đường tham gia tiếp kiến đều lũ lượt từ Đại Minh cung và hoàng thành kéo đến, hiện nay trong bảy thành viên chính sự đường. Triệu vương đảng đã chiếm bốn người. Trương đảng một người. Giám quốc đảng chỉ có hai người, thực lực rõ ràng là đã không đối xứng.
Để cứu vãn một ván này, hôm qua bèn đã xảy ra sự kiện huyện Tân Phong, việc này nhìn giống như là có chút bỏ lơ không màng đến nữa, nhưng thật sự không phải vậy, việc này chỉ là một nét bút dự báo (*foreshadowing), sự phát tác của nó không phải là hiện tại, mà là ở vào tương lai không xa, sau khi quân Quan Trung lũ lượt tiến vào Hà Nam đạo, sự việc di dân An Tây sẽ gặp phải khó khăn, lúc đó sẽ là lúc bọn họ sẽ trả treo mặc cả.
Vì vậy sau sự kiện huyện Tân Phong. Giám quốc đảng cũng giống như chẳng có việc gì xảy ra vậy, lúc này, trong triều phòng của Lý Hanh ở Tử Thần điện. Lý Hanh đang đứng trước cửa sổ, dõi theo xe ngựa chờ Lý Khánh An từ từ tiến gần, từ cửa sổ của hắn, có thể nhìn thấy rõ tình hình xảy ra bên ngoài Tử Thần điện.
Nhìn Lý Khánh An từ trên xe ngựa đi xuống, khóe môi của Lý Hanh đã lộ ra một nụ cười khó phát hiện, sáng hôm nay, phụ thân Lý Long Cơ của hắn phái người đưa cho hắn một lá thư, nói quân đội của Thổ Phồn đang tiến hành việc điều động quy mô lớn, rất có thể là sắp phải dụng binh với Đại Đường rồi, muốn bọn họ phải giữ gìn sự cảnh giác đầy đủ.
Đây vẫn là lần đầu tiên kể từ phụ thân sau khi đi Ba Thục viết thư cho hắn, tuy là mượn cớ nói với hắn việc của Thổ Phồn, nhưng trong thư vẫn là thổ lộ ra một thứ khẩu khí dạy dỗ ân cần đặc trưng của phụ thân đối với con trai, hơn nữa bản thân việc viết thư cho hắn thì cũng không giống bình thường. Lý Hanh nhạy cảm ý thức được, phụ hoàng của hắn có chút ý muốn hòa giải với hắn.
Phụ hoàng của hắn đã bảy mươi hai tuổi rồi, hơn nữa thân thể cực kỳ xấu, có thể băng hà bất kỳ lúc nào, rất hiển nhiên, hắn đã bắt đầu sắp xếp chuyện hậu sự rồi, mấu chốt bây giờ chính là vấn đề người thừa kế, hoặc là thập bát lang Lý Mạo, hoặc là thập
lục lang Lý Lân, hoặc có lẽ sẽ là mình.
Nếu như phụ hoàng lựa chọn hắn làm người thừa kế. Lý Hanh không hề cảm thấy buồn cười, vốn dĩ tư tưởng chính trị của hắn rất sát với phụ hoàng, dựa vào tông thất quyền quý, tăng cường sự khống chế đối với dân chúng, nếu không năm xưa cũng sẽ không lựa chọn hắn làm thái tử.
Huống chi để hắn trở thành người kế thừa, hai Đại Đường tạm thời chia cắt sẽ tức tốc họp lại thành một, đây cũng là điều mà phụ hoàng hắn hi vọng nhìn thấy nhất, sau khi đã một lần nữa thỏa mãn cơn nghiện hoàng đế một phen, vị phụ hoàng cố chấp này của hắn bắt đầu phải đối diện với hiện thực rồi.
Vì vậy mới có lá thư nhắc nhở hắn cảnh giác Thổ Phồn gởi đến.
Suy nghĩ của Lý Hanh lại quay về trên lá thư này. Thổ Phồn sẽ có thể tiến công Đại Đường; nếu như thật sự như vậy, vậy Lý Khánh An thì phải tạm thời rời khỏi Trường An rồi, đây là một cơ hội hiếm có a!
Nghĩ vậy. Lý Hanh quay đầu nói với Vương Củng đang đứng bên cạnh: “Tư lịch và khào bình của Độc Cô Trường Phụng ta đều đã xem qua, có thể cho sự đề bạt đặc biệt, cuộc họp chính sự đường ngày mai, ngươi có thể đề nghị Vương Dư chuyển nhiệm Lạc Dương doãn, Độc Cô Trường Phụng có thể trực tiếp đề bạt làm Kinh Triệu doãn.”
