Đồ Phụng Tam nói: “Phải xem giao thiệp giữa Lưu soái và Lưu Nghị có hiệu quả gì không đã.”
Giang Văn Thanh và Đồ Phụng Tam đều thay cách gọi gã là Lưu soái chứ không phải Lưu gia như thường gọi trước đây, làm gã phát sinh cảm giác cổ quái, cũng làm gã cảm nhận một cách sâu sắc tâm tình và áp lực mà ngày trước Tạ Huyền phải chịu khi thống soái Bắc Phủ binh đến đại thắng Phì Thuỷ.
Chính vào lúc đó, gã cởi bỏ hết những tâm tình riêng tư, tất cả đều lấy đại cục làm trọng. Bất kể gã không thích Lưu Nghị đến thế nào, chán ghét hắn ra sao cũng phải nói rõ lợi hại, dùng tình cảm lôi kéo, dùng uy thế trấn áp để đạt mục đích.
Vì từ lúc này, bất cứ một thất bại nào của gã đều làm các huynh đệ theo gã rơi vào thế vạn kiếp bất phục.
So với trước đây, gã càng không có lựa chọn nào khác.
Biên Hoang tập.
Sau giờ Ngọ không lâu, hoa tuyết như bông không ngừng rơi, cảnh vật phía xa biến thành mơ hồ không rõ. Hoang nhân không nhịn được đều cảm thấy lo lắng. Nếu tuyết cứ tiếp tục rơi thế này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc thưởng thức trận quyết chiến trên Quan Viễn đài của Cổ Chung lâu.
Yến Phi lúc này đang đứng trên Quan Viễn đài, đưa mắt nhìn bốn phía, thu hết cảnh sắc tuyệt đẹp của Biên Hoang tập và bờ Đông Dĩnh Thủy vào trong tầm mắt.
Cảnh sắc của thiên nhiên mãi mãi vô cùng đẹp đẽ. Bất kể tuyết trắng mùa đông hay mưa phùn tiết xuân đều làm người ta cảm nhận được cảnh giới mê ly khác với bình thường. Như cảnh gió thổi tuyết bay trước mắt làm Biên Hoang tập biến thành một thế giới hoàn toàn khác, là một kiệt tác dưới bàn tay kỳ diệu của thiên nhiên. Trong cảnh tuyết tráng lệ như thế, thật khó mà liên tưởng tới sự đấu tranh mãi mãi không ngừng nghỉ giữa người với người. Tại sao lại phải khổ thế?
Đứng bên cạnh chàng là Trác Cuồng Sinh. Lão đang dùng ánh mắt thâm tình nhìn khắp cảnh vật gần xa, dường như cho dù nhìn hàng trăm kiếp như thế lão cũng không cảm thấy khô khan vô vị hoặc chán ngán.
Trác Cuồng Sinh than: “Mỗi lần đứng ở đây thưởng thức cảnh đẹp của Biên Hoang tập ta đều có cảm giác vui thích như là lần đầu tiên vậy. Tại sao lại như thế? Theo ta nghĩ thì là do Biên Hoang tập không ngừng biến đổi, tình thế bốn phương không ngừng cải biến nên mới làm ta mỗi lần nhìn đều cảm thấy như mới. Cũng giống như thuyết thư của ta vậy, mỗi chương mỗi đoạn đều bất đồng, không ngừng đổi mới.”
Yến Phi cười nhẹ: “Trác quán chủ mở miệng cũng thuyết thư, ngậm miệng cũng thuyết thư, có thể nói ba câu cũng không rời chuyện chính. Cho ta biết, rốt cuộc ngươi đang sống trong một thế giới như thế nào? Là sinh hoạt thực tế này, hay là trong thế giới của thuyết thư? Ức, hoặc là hai thế giới đó trộn lẫn không phân biệt được?”
Trác Cuồng Sinh vui vẻ đáp: “Đại khái là có thể lấy cảnh tuyết trước mắt để ví dụ. Thật tại chính là Biên Hoang tập, hiệu quả của thuyết thư giống như trận tuyết lớn này vậy, làm cảnh vật trở nên thật giả khó phân, làm Biên Hoang tập pha thêm nhiều hứng thú. Hắc! Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta, tại sao không về dịch trạm nghỉ ngơi cho khoẻ, bồi dưỡng tinh thần để ứng phó với trận quyết chiến đêm nay, mà lại đến đây thưởng tuyết?”
Nói xong, lão lại thêm: “Nên nhớ ngươi là huynh đệ của ta, là người dùng bút thay lời vì tương lai khi Biên Hoang tập không còn tồn tại nữa. Không nên nói lung tung hoặc tìm lời giả dối gạt ta. Nếu ta phát hiện ra thì ta sẽ tuyệt không tha cho ngươi đâu.”
Yến Phi bật cười hỏi: “Ta thường hay nói dối sao?”
Trác Cuồng Sinh nghiêm mặt nói: “Ngươi không nên coi ta là một lão ngốc. Ngươi có nói dối hay không thì mọi người trong lòng đều biết, không cần giảo biện. Ta biết ngươi có rất nhiều điều khó nói vẫn còn đang giấu. Ta lượng tình huynh đệ thì có thể thể lượng cho ngươi, nhưng ngươi cũng nên nghĩ cho biết bao nhiêu người làm thính giả của thuyết thư. Quá lắm thì những bí mật liên quan đến ngươi chỉ công khai trước khi ta chết. Mượn câu sáo ngữ thường dùng của Hướng Vũ Điền thì “lời lão tử đã nói, chưa từng không giữ lời”.”
Yến Phi ung dung nói: “Lời ngươi làm ta có một sự liên tưởng. Chính vì mỗi người đều có những lời khó nói phải giữ trong lòng nên lịch sử do người viết sử chép lại chỉ có thể truyền đạt lại niên biểu mà không thể hoàn toàn nắm được thị phi đúng sai thực sự của nó, đó là lịch sử đã được định như vậy rồi. Nếu như người chấp bút là sử gia lại thêm vào cách nhìn nhận sự việc của mình thì sẽ làm méo mó lịch sử, giống như là thuyết thư của các hạ vậy.”
Trác Cuồng Sinh cười: “Không cần phải dùng những lời né tránh đó, định đánh lạc hướng ta sao? Mau thành thật trả lời ta ngươi đến Quan Viễn đài làm gì? Nếu như chẳng phải ta tấu xảo cũng đến Chung lâu viết sách thì sẽ không biết ngươi đang ngây người như gà gỗ đứng ở đây.”
Yến Phi đầu hàng, nói: “Được rồi! Ta đứng đây là để giết một người. Nên nhớ lời đã nói ra thì phải giữ lấy đó.”
Trác Cuồng Sinh ngạc nhiên thốt: “Giết người? Người mà ngươi muốn giết sẽ đi qua quảng trường sao?”
Yến Phi cười khổ: “Muốn nói cho rõ ràng thật khó. Không nói thì muốn ngươi bỏ đi thật là khó. Ngươi bảo ta làm sao giải thích cho ngươi đây? Người đó là người khó đối phó nhất trong Ma môn. Đến giờ ta vẫn chưa hề nắm chắc. Vấn đề là người đó là một cao thủ siêu cấp trong việc bỏ chạy, ngươi căn bản không cách nào biết y ở đâu. Giống như là chim trên cây, cá dưới nước, chỉ cần làm nó cảm thấy được ngươi đang truy tìm thì nó sẽ bay lên trời, lặn xuống nước, không bao giờ để cho ngươi có cơ hội gặp lại lần thứ hai nữa.”
Trác Cuồng Sinh nghe xong như lạc trong sương mù hỏi: “Ngươi càng nói ta càng hồ đồ. Trước tiên, trong thiên hạ này lại có người mà ngươi không giết được sao? Tiếp đó là bản thân người đó, y sẽ tuyệt không dẫn xác đến tận cửa. Ngươi đứng ở đây ngoài việc ngắm tuyết thì có thể làm gì?”
Yến Phi cười khổ: “Việc đó thật một lời khó nói hết được. Chỉ sợ có nói đến hết đêm nay thì cũng không nói cho rõ được. Lão nhân gia ngươi có thể tha cho tiểu đệ được không?”
Trác Cuồng Sinh đặt tay lên vai chàng, cười: “Không nói sao được? Ta đã bị ngươi khơi dậy lòng hiếu kỳ rồi. Ngươi không thành thực nói ra thì đừng mong ta sẽ buông tay.”
Yến Phi cười: “Thì ra ngươi lại là người cậy mạnh làm càn như vậy. Ài! Ta tuyệt không muốn giấu diếm huynh đệ của mình. Vấn đề là có những việc không biết thì tốt hơn, đặc biệt là nếu để ngươi viết vào thuyết thư thì di hại sẽ càng lớn. Có những việc không thể cho người khác biết.”
Trác Cuồng Sinh nhướng mày cười: “Ngươi càng nói càng hàm hồ, ta lại càng lúc càng thấy hứng thú. Con mẹ nó! Chỉ cần không phải là việc thương thiên hại lý thì có gì mà không thể nói ra đây? Yến Phi ngươi là người như thế nào ta biết rõ nhất. Ngươi làm sao lại làm những việc thương thiên hại lý được? Vậy thì đương nhiên là không có gì cần phải giấu cả.”
Yến Phi chán nản nói: “Tuy không phải là việc thương thiên hại lí, nhưng lại có thể làm người ta hoài nghi hiện thực vốn vẫn hoàn toàn tin tưởng. Những chuyện như thế nói ra thì đối với người khác có ích gì đâu?”
Trác Cuồng Sinh vui mừng nói: “Yên tâm đi. Bất kể là việc ly kỳ quái đản đến thế nào thì người nghe sẽ tự mình suy nghĩ lựa chọn. Chỉ cần họ tự nguyện tin vào chuyện gì thì chuyện đó là đáng tin, đó là thường tình của con người. Lão ca ngươi có thể yên tâm tuyệt sẽ không có ảnh hưởng xấu tới bất kỳ người nào khác đâu. Bất kể là khua môi múa mép thế nào thì người nghe thuyết thư chỉ cho là lời của người kể chuyện mà thôi, tuyệt sẽ không cho rằng đó là thật, sau khi nghe rồi thì sẽ quên sạch không nhớ gì nữa. Hiểu chưa?”
Yến Phi động dung nói: “Ngươi đối với người đến nghe thuyết thư quả là hiểu rất rõ.”
Trác Cuồng Sinh kiêu ngạo đáp: “Không hiểu rõ lòng người nghe thì làm sao mà làm được một người kể chuyện hay được? Bớt nói lời thừa đi. Cho ta biết ngươi đứng đây thì làm sao mà giết người? Đối phương lại là cao thủ Ma môn chứ không phải là loại tầm thường.”
Yến Phi hơi kích động, muốn đem chân tướng sự việc ra nói cho Trác Cuồng Sinh vì cứ giấu giấu diếm diếm thật là khổ sở. Nhưng dù bỏ hết cố kỵ nói ra thì chàng biết để Trác Cuồng Sinh hiểu cho rõ là một việc rất khó, tới mức không biết nên nói từ đâu.
Hiện giờ chàng đang hợp tác với Hướng Vũ Điền đối phó với Quỷ Ảnh. Làm sao để giải thích cho Trác Cuồng Sinh rõ mối quan hệ phức tạp giữa chàng và Hướng Vũ Điền làm chàng vô cùng khó khăn. Hơn nữa còn dính đến thân thế của Yến Phi, đến phụ thân chàng mà đây là việc chàng không muốn công khai cho bất kỳ người nào biết.
Tiếp đó là vấn đề cơ sở để chàng và Hướng Vũ Điền đối phó với Quỷ Ảnh. Đó chính là Kim Đan của chàng và Ma Chủng của Hướng Vũ Điền. Đây là những thứ mà không ai có thể hiểu được, kể cả Quỷ Ảnh. Hướng Vũ Điền sẽ dùng kỳ linh của mình truy tìm Quỷ Ảnh, bức y tiến vào tuyệt địa, sau đó sẽ do Yến Phi xuất thủ thu thập y.
Yến Phi đứng ở đây là để yên lòng Quỷ Ảnh vì nếu chỉ một mình Hướng Vũ Điền thì để thắng Quỷ Ảnh có thừa, nhưng để giết y thì không thể.
Quỷ Ảnh là một thám tử trời sinh, đương nhiên sẽ ngấm ngầm giám sát hành động của hai người. Chỉ cần Quỷ Ảnh đến lữ quán của Hướng Vũ Điền thì chắc chắn không giấu được dị năng Ma Chủng của Hướng Vũ Điền. Vì thế chỉ cần Hướng Vũ Điền phát sinh cảm giác Quỷ Ảnh đã tới thì y sẽ phát đi tin tức tâm linh cho Yến Phi, sau đó sẽ tìm cách dẫn Quỷ Ảnh theo y rời khỏi Biên Hoang tập.
Quỷ Ảnh có thể cho rằng Hướng Vũ Điền vì sợ đánh nên lâm trận thối lui, rời khỏi Biên Hoang tập. Bất kể y có suy nghĩ quái quỷ gì, chỉ cần Quỷ Ảnh theo Hướng Vũ Điền rời khỏi Biên Hoang tập thì y sẽ bại lộ hành tung. Yến Phi bằng cảm ứng sẽ chặn đường phục kích
Quỷ Ảnh.
Độn thuật của Quỷ Ảnh là một tuyệt nghệ mà không có một loại võ công nào có thể làm khó được. Chỉ khi Kim Đan và Ma Chủng hợp tác với nhau thì mới có cơ hội phá độn thuật của y.
Thử hỏi với tình hình phức tạp như thế, làm sao mà giải thích với Trác Cuồng Sinh đây?
Trác Cuồng Sinh không ngần ngại nói: “Ngươi sao lại ngẩn người ra vậy? Có cái quái gì thì cứ nói ra đi!”
Yến Phi nói: “Bỏ ta ra!”
Trác Cuồng Sinh không tự chủ được buông tay ra.
Yến Phi nói: “Ta ở đây đợi tin tức, rồi sẽ tiến hành hành động truy sát mục tiêu. Giờ không có thời gian giải thích cho ngươi! Vì vừa tiếp nhận được tin tức rồi. Nhớ phải giữ bí mật cho ta, ngàn vạn lần không thể tiết lộ được.”
Trác Cuồng Sinh nhìn quanh bốn phía, vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Tin tức ở đâu? Tại sao ta không hề thấy đến nửa điểm khác thường?”
Yến Phi nhìn lão cười nhẹ, thản nhiên chỉ vào đầu mình nói: “Tin tức ở đây, ngươi làm sao mà nhìn thấy?”
Nói xong câu cuối, chàng đã phóng vọt người lên, lộn một vòng phóng vào trong khoảng không hoa tuyết rơi lả tả rồi tà tà hạ xuống quảng trường. Sau vài lần nhấp nhô, chàng đã biến mất trong mưa tuyết.
Trác Cuồng Sinh đứng ngây người, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Chú thích:
* Ý nói tang tóc, mang đầy cừu hận.
** Khi Sở Hoài vương bi giam lỏng ở Tần, Sở Nam công có nói “Sở tuy tam hộ, vong Tần tất Sở”. Ý là nước Sở chỉ còn ba hộ thì diệt Tần cũng sẽ là Sở, chứng tỏ quyết tâm và niềm tin sắt son của người Sở. Sau này Hạng Vũ phá tan quân Tần ở bến Tam Hộ người ta còn cho rằng câu nói trên chính là đã báo trước điềm nước Tần mất vào tay Sở sau trận Tam Hộ. Sau trận này Hạng Vũ phá tan quân Tần, đại tướng Tần là Chương Hàm về hàng.
*** Nghĩa là ngồi chung một con thuyền.