Sau khi mọi người nếm thử xong, ai cũng thấy rất ngon, giục Liên nhi nói rõ ràng.
Liên nhi nói: “Liên nhi biết mọi người sẽ thích ăn món điểm tâm này nhưng món điểm tâm này chỉ có ở quận Tú Sơn, tên gọi rất dễ nghe là: Hỉ Lai Bảo, chỉ dùng để…”.
Liên nhi vẫn còn chưa nói xong thì bên ngoài vang lên tiếng kêu la ầm ĩ.
“Lão gia, không hay rồi. Cháu của Đỗ chưởng quỹ đột nhiên ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự. Ngài hãy mau tới xem”.
Người chạy vào nói chính là nha hoàn thiếp thân của Lâm Thanh Đại tên là Vân Yến. Mọi người nghe vậy vội vàng chạy ra ngoài. Đỗ Văn Hạo sợ Bàng Vũ Cầm kinh hãi nên bảo Anh Tử ở lại với nàng, không cho nàng rời khỏi giường rồi hắn đi ra ngoài cửa, mấy người Lâm Thanh Đại đi sau. Tất cả cùng xuống lầu xem đã xảy ra việc gì.
Đỗ Văn Hạo đi xuống dưới lầu. Hắn thấy tiểu nhị Triệu tứ thường ngày vẫn làm tạp dịch, rót nước ở đại sảnh đang ngồi xổm trên mặt đất. Bên cạnh hắn là Trụ tử đang nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiềm, tay chân có quắp, khoé miệng có máu trào ra.
Thấy Đỗ Văn Hạo đi ra, Tịch thị, vợ Diêm Diệu Thủ vội nói: “Mới rồi vẫn còn khoẻ mạnh. Ngài xem Đỗ chưởng quỹ không có ở đây. Bây giờ phải làm thế nào đây?”
Lâm Thanh Đại nói: “Đừng có nóng vội. Không phải có Văn Hạo ở đây sao? Có phải ngươi gấp quá tới mức hồ đồ rồi không?”
Tịch thị nhếch mép cười. Không biết là thị cười có ý tứ gì nhưng cái mặt béo phì trông rất buồn cười.
Triệu tứ nói: “Ngũ nãi nãi không biết chứ ở quận Tú Sơn của bọn tiểu nhân có một quy củ. Tất cả những người bị mắc bệnh chỉ được tới tìm Vương thần y ở tây thành xem bệnh. Nếu do người khác xem bệnh nhưng chữa không khỏi, Vương thần y đó sẽ không bao giờ xem bệnh cho người đó vì vậy…”.
Nghe vậy Kha Nghiêu hừ một tiếng nói: “Thần y cái gì? Nếu thật sự là thần y vậy tại sao không tiếp tục chữa bệnh cho người bệnh mà người khác chữa không khỏi. Đây nhất định là dong y”.
Nghe vậy, ánh mắt Triệu tứ trở nên vô cùng căng thẳng. Hắn nhìn xung quanh rồi nói nhỏ: “Cô nương tuyệt đối không được nói như vậy. Y thuật của Vương thần y này rất cao minh. Nếu lời nói của cô nương để Vương thần ý nghe thấy…’.
Kha Nghiêu không để Triệu tứ nói xong đã ngắt lời hắn: “Cẩn thận cái gì? Chẳng lẽ Vương thần y này còn có thể làm ta mắc bệnh sao?”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Kha Nghiêu, không được làm ảnh hưởng tới việc xem bệnh của tướng công. Muội hãy bớt tranh cãi đi”.
Nhưng không ngờ Triệu tứ giơ tay cản Đỗ Văn Hạo lại, Triệu tứ nói vẻ khó xử: “Đỗ lão gia, không phải tiểu nhân không tin tưởng y thuật của ngài mà vì bây giờ không có chưởng quỹ của tiểu nhân ở đây, vạn nhất xảy ra điều gì không hay, tiểu nhân không thể gánh tội được. Xin Đỗ lão gia hãy tha thứ”.
Nghe vậy Kha Nghiêu tức giận bước tới gạt Triệu tứ ra. Triệ tứ không ngờ một thiếu nữ thoạt nhìn có vẻ gầy gò yếu ớt lại có sức mạnh như vậy, nên hắn nhất thời kinh hãi. Đỗ Văn Hạo lại không có thời gian để đôi co nên hắn ngồi xổm xem rốt cuộc Trụ tử bị làm sao.
“Các người làm cái gì vậy? Ta đã tử tế nói chuyện với các người, tại sao các người lại đánh ta” Lúc này Triệu tức đã tức giận nên giọng nói của hắn khá to.
Lâm Thanh Đại giơ tay nắm cổ áo của Triệu tứ, người còn cao hơn nàng cả một cái đầu đi ra hậu viện. Vừa đi nàng vừa nói: “Đi, ta với ngươi đi ra sân nói chuyện. Không nên ở đây làm ảnh hưởng tới việc xem bệnh của lão gia nhà ta”.
Đúng lúc đó Trụ tử đã tỉnh lại. Hắn thấy bản thân mình nằm ngay đơ trên mặt đất, lại có rất nhiều người vây quanh mình thì ngơ ngác ngồi dậy.
“Tại sao mọi người lại ở đây? Tại sao tiểu nhân lại nằm ở dưới đất?”
Đỗ Văn Hạo đang định nói thì Tịch thị ở bên đã nhanh nhảu nói: “Ai da. Lúc nãy ngươi doạ người khác chết khiếp. May mắn là Đỗ lão gia của chúng ta đã tới. Bằng không”.
Kha Nghiêu trừng mắt nhìn Tịch thị nói: “Ngươi cũng muốn giống như Triệu tứ hả?”
Tịch thị biết tình tình Kha Nghiêu còn nóng nảy hơn cả Lâm Thanh Đại. Thị biết mình không nên chọc vào nàng nên đành bĩu môi đứng sang một bên.
Trụ tử đứng dậy, ngay lúc này Đỗ tam từ ngoài cửa đi vào, thấy mọi người đứng vây xung quanh cháu mình. Ông ta không hiểu có chuyện gì xảy ra nên đi tới hỏi.
Đỗ Văn Hạo thuật sơ qua cho Đỗ tam nghe. Đỗ tam cười nói: “Thì ra là vậy. Không sao. Đây là bệnh từ nhỏ của Trụ tử. Hôm nay vẫn còn là khá đó. Đôi khi nó ra ngoài đốn củi, hay đi lấy nước cũng gục xuống bất tỉnh rồi khi tỉnh dậy lại đi về nhà. Mẹ nó lo lắng nếu không cẩn thận ngã xuống sông chết đuối nên mới cho nó tới đây ở với ta”.
Trước đó Đỗ Văn Hạo nhìn qua tình trạng của Trụ tử, hắn thấy giống như bệnh động kinh. Bây giờ hắn nghe Đỗ tam nói thì lại càng tin tưởng vào phán đoán của mình. Hắn thầm nghĩ: bệnh động kinh kỳ thật rất nguy hiểm. Nếu như bất cẩn cắn phải đầu lưỡi của mình còn có thể gây nguy hiểm tới tính mạng. Nghĩ vậy hắn liền hỏi: “Vậy có tìm lang trung xem bệnh cho Trụ tử không?”
Đỗ tam mời mọi người ngồi xuống ghế. Lúc này Lâm Thanh Đại đã từ hậu viện quay lại, theo sau nàng là Triệu tứ, dáng vẻ vô cùng sợ hãi. Đỗ tam sai Triệu tứ và Trụ tử lấy trà Bột Hải pha mời mọi người. Chờ khi mọi người ngồi xuống, Đỗ tam mới nói: “Ai nói là không tìm? Chỉ vì căn bệnh này mà Trụ tử lớn bằng này tuổi mà vẫn chưa có hôn sự. Người bên ngoài nghe nói nó có căn bệnh đó, có ai dám gả con gái nhà mình cho nó không? Thế nhưng đã tìm rất nhiều lang trung, ngay cả Vương thần y giỏi nhất ở đây cũng đã xem bệnh. Ai’.
Kha Nghiêu nói vẻ khinh thường: “Lại còn nói là Vương thần y cái gì. Ta thấy y thuật cũng chẳng khá hơn ta”.
Liên nhi và Tuyết Phi Nhi không nhịn được, cùng bật cười, Vương Nhuận Tuyết liếc mắt nhìn hai người sau đó nàng mỉm cười hỏi: “Đỗ chưởng quỹ, vậy Vương thần y đó nói thế nào?”
Đỗ tam nói: “Vương thần y nói đây là bệnh nhà giàu. Không được ăn nhiều, không được để tức giận, không được ăn quá no. Nói tóm lại có rất nhiều yêu cầu. Đỗ lão gia, ngài thấy Vương thần y nói vậy có đúng không?”
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: “Xem ra Vương thần y đã biết Trụ tử mắc bệnh gì vậy ông ta có kê cho Trụ tử phương thuốc nào không?”
Đỗ tam suy nghĩ một lát rồi nói: “Quả thật không kê đơn thuốc nào. Vương thần y có nói bệnh này chủ yếu dựa vào người bệnh”.
Kha Nghiêu nói: “Ca, vậy ca hãy nghĩ xem bệnh này thì nên cho uống thuốc gì?”