Dương Thanh vừa xuống xe, Diệp Mạn đã bước tới, nghiêm túc nhìn anh.
Rốt cuộc Diệp Mạn cũng bớt vênh váo hơn, giọng điệu rất gượng gạo.
Rõ ràng, lần đầu tiên phải chịu thua này khiến bà ta vô cùng khó chịu.
Nhưng vì lợi ích của mình, bà ta bắt buộc phải nhân nhượng Dương Thanh.
“Có gì thì nói luôn ở đây đi!”
Dương Thanh hờ hững nói.
Đương nhiên anh biết người phụ nữ này muốn nói gì, chắc chắn sẽ liên quan tới Tần Thanh Tâm.
Diệp Mạn nhíu mày, đang định nổi đóa, bỗng nhớ đến mục đích của mình, lửa giận trong mắt cũng dần lắng xuống.
“Tôi muốn xin lỗi cậu vì sự kích động lúc trước! Xin lỗi!”, Diệp Mạn bỗng cúi đầu, xin lỗi Dương Thanh.
Hành động này của bà ta nằm ngoài dự đoán của anh.
Nhưng khi nghĩ đến việc người phụ nữ này đã giả vờ xin lỗi Tần Thanh Tâm trước đó, sao Dương Thanh có thể tin bà ta đang thật lòng cho được?
“Tôi cho bà năm phút, có gì thì nói luôn đi!”
Dương Thanh giơ tay lên nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói.
Diệp Mạn thầm tức giận nhưng vẫn tỏ ra chân thành: “Dương Thanh, Tần Thanh Tâm là con gái tôi, tôi hy vọng cậu sẽ giúp tôi khuyên nhủ con bé, để hai mẹ con được nhận nhau!”
Dương Thanh cười lạnh: “Tâm chỉ muốn biết nguyên nhân khiến bà bỏ rơi cô ấy, nhưng bà cũng không chịu nói mà định dẫn cô ấy về nhà họ Diệp luôn, bà có tư cách gì để nhận lại cô ấy?”
Diệp Mạn nghẹn họng, một lúc lâu sau mới bi thương nói: “Tôi không muốn nói cho con bé biết vì không muốn tổn thương nó thôi”.
Dương Thanh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Mạn.
“Tôi từng là con gái cưng nhà họ Diệp, cũng là viên ngọc quý trên tay bố, nhưng từ khi quen người đàn ông kia, tất cả những thứ đó cũng mất theo”.
“Tôi bị hắn ta lừa, thậm chí còn sẵn sàng từ bỏ cả gia tộc để đến nơi đất khách quê người với hắn ta”.
“Nhưng khi tôi mang thai, hắn ta lại bỏ đi mà không một lời từ biệt, hoàn toàn biến mất!”
“Vì hắn ta, tôi sẵn sàng từ bỏ hết vinh hoa phú quý để đến chốn thôn quê, nhưng hắn ta lại lừa gạt tình cảm của tôi, bỏ mặc tôi chịu đựng tất cả một mình”.
“Cậu biết khi đó, tôi tuyệt vọng đến mức nào không?”
Giọng Diệp Mạn ngày càng lớn, cuối cùng điên cuồng khóc rống lên, trên mặt đầm đìa nước mắt.
Dương Thanh không biết bà ta đang nói thật hay nói dối, chỉ im lặng nhìn.
“Nhưng đây không phải thứ khiến tôi tuyệt vọng nhất, cậu biết chuyện gì đáng tuyệt vọng hơn không?”
Diệp Mạn chợt hỏi, mắt đỏ hoe, như một con dã thú.
Lần này, Dương Thanh bỗng cảm thấy bà ta đang nói thật chứ không lừa anh.
.