========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!
2. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
3. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
4. [Ngôn Tình] Sống Chung
=====================================
Tân Uẩn lùi lại một bước theo bản năng.
Đã từng thấy qua người không nói lý lẽ, chưa từng thấy qua không nói lý lẽ tới mức này, đám người này còn cậy đông hiếp yếu, còn là mấy tên đàn ông cùng nhau ăn hiếp một người con gái, đúng là vô liêm sỉ tới không còn cách chữa mà.
Lúc đầu, những hành khách khác trong toa muốn lên tiếng, nhưng nhìn thấy đối phương nhiều người như vậy, ai cũng vạm vỡ to con, đều bị dọa cho tới quay mặt đi, không dám nhìn nữa.
Bây giờ thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Chuyện xảy ra trong toa thu hút sự chú ý của tiếp viên.
“Thưa cô, xảy ra chuyện gì vậy?” Tiếp viên mỉm cười hỏi.
Tân Uẩn ngay lập tức chỉ vào người đàn ông có biệt danh “Sơn Tiêu” này: “Anh ta chiếm chỗ của tôi!”
“Thưa cô, vui lòng xuất trình vé trước.”
“Đây.”
Tiếp viên nhìn qua, chỗ Sơn Tiêu đang ngồi đúng là của Tân Uẩn.
Vì vậy, tiếp viên nói với Sơn Tiêu: “Thưa anh, chỗ ngồi này không phải của anh, mong anh quay về chỗ của mình.”
Sơn Tiêu khinh thường nói: “Tôi cũng mua vé rồi, dựa vào cái gì mà cho cô ta ngồi không cho tôi ngồi”
“Vậy phiền anh xuất trình vé.”
Sơn Tiêu buồn bực ném vé tàu bị vò thành một cục trên bàn, tiếp viên mở ra xem, cười nói: “Thưa anh, chỗ ngồi của anh là ở số 12C, toa 16, ghế hạng hai. Chỗ này không phải của anh, mong anh rời đi.”
Ghế hạng hai cướp ghế hạng nhất của người ta, đúng là vô liêm sỉ mà.
Càng vô liêm sỉ hơn là Sơn Tiêu không hề quan tâm đến hành động của mình.
Anh ta không những không đi, mà còn đặt hai chân lên bàn ăn, liếc mắt nhìn tiếp viên: “Bây giờ tôi phải đi ngủ, đừng làm phiền tôi, nghe chưa?”
Không chỉ Tân Uẩn tức giận, tiếp viên cũng có chút nóng máu.
Cô ta quát mắng: “Thưa anh, mong anh phối hợp với chúng tôi, rời khỏi chỗ ngồi này!”
Sơn Tiêu mặc kệ, híp mắt lại ngủ!
Xem ra chỗ ngồi này, anh ta không định trả lại thật rồi.