“Chuyện của anh cô cứ giao lại cho ta. Ta thấy cô chưa chợp mắt tí nào, cô nên ngủ một chút đi.”
“Nhưng anh hai của tui…”
Huyết Yêu cướp lời:
“Cô không tin ta sao?”
Trúc Chi còn không dám nói rằng mình không tin, bởi ngoài Huyết Yêu ra cô không biết mình có thể tin được ai nữa. Cô gật đầu tỏ ý đã hiểu. Huyết Yêu xoa đầu cô trước khi biến mất.
Huyết Yêu không giỏi tìm người nếu như không có sự trợ giúp, may mà hắn đã trích một chút máu của Trúc Chi, Tuấn Tú và Nhất Uy phòng có chuyện tìm bọn họ sẽ tới nhanh một chút cũng dễ dàng theo dõi tính mạng của họ. Huyết Yêu không nhận thấy nguy hiểm nào được phát ra từ lọ máu của Tuấn Tú, nguyên khí của anh ta vẫn còn đây. “Chuyện quái lạ gì đây?”, Huyết Yêu nghĩ thầm, hắn nhận thấy máu màu đỏ của Tuấn Tú biến thành màu đen tức Tuấn Tú đang trong tình thế nguy hiểm đến tính mạng, lập tức hắn biến mất giữa không trung.
Huyết Yêu dừng lại tại một căn nhà hoang cũ nát ba tầng, dưới đất toàn gạch đá, hắn nhắc mũi chân cố không gây ra bất cứ tiếng động nào rồi từ từ tiến về phía trước. Hắn nghe tiếng động nhỏ phát ra ở phòng bên cạnh, tiếng ú ớ đó đích thị là của Tuấn Tú. Hắn búng tay một cái thoáng chốc đã xuất hiện trong căn phòng mà Tuấn Tú đang bị nhốt.
Tuấn Tú bị cột hai tay hai chân lại bởi dây thừng, Huyết Yêu có thể thấy miệng của Tuấn Tú đang bị nhét bởi một miếng vải đen xì, mắt anh dáo dác khắp nơi như tìm lối thoát, nhìn anh hơi bơ phờ, Huyết Yêu đoán anh cũng không chợp mắt một phút nào. Huyết Yêu tới bên cạnh Tuấn Tú khiến anh mừng rỡ như bắt được vàng, anh nháy mắt liên tục với Huyết Yêu. Hắn phất tay một cái, đống dây thừng đang quấn chặt chân tay của Tuấn Tú rơi xuống đất, anh mừng rỡ đứng dậy dùng tay tháo vải trong miệng xuống. Tuấn Tú nói rất nhỏ đủ cho Huyết Yêu nghe thấy:
“Cô ta vẫn còn đâu đó quanh đây.”
“Về rồi nói, em gái của ngươi rất lo lắng cho ngươi.”
Huyết Yêu chìa tay ra cho Tuấn Tú nắm lấy, anh ngay tức khắc nắm lấy tay hắn, một cảm giác rùng mình truyền tới trong lòng Tuấn Tú, anh chưa bao giờ nắm tay một người đàn ông kiểu này nên thấy hơi kì lạ.
Vừa chớp mắt một cái, Tuấn Tú và Huyết Yêu đã có mặt trong nhà của anh. Tuấn Tú cảm thấy vô cùng thần kì, anh ngồi phịch xuống đất thở phì phò vẫn còn hoảng sợ chuyện đã xảy ra với anh. Huyết Yêu cầm lấy ly nước nhanh tay rót cho Tuấn Tú một ly, hắn nói:
“Uống chút nước đi, có lẽ ngươi đã đói khát rất lâu.”
Tuấn Tú nói với vẻ biết ơn:
“Cảm ơn, tính mạng của anh em tôi đều được anh cứu lấy rất nhiều lần. Tôi không biết phải cảm ơn anh như thế nào cho hết.”
Huyết Yêu không trả lời, hắn mệt mỏi chỉ muốn lên phòng nghỉ ngơi, nhưng hắn vẫn cần biết chuyện gì đang xảy ra với Tuấn Tú, hắn phải xác định chuyện xảy ra với Tuấn Tú có liên quan đến cỏi âm hay không, liệu hắn có xen vào được hay không.
Trúc Chi nghe tiếng Tuấn Tú liền chạy xuống ngay. Huyết Yêu trừng mắt nhìn cô:
“Ta nói cô nên nghỉ ngơi đi, ngày mai cô còn đi học nữa.”
Trúc Chi lí nhí:
“Tui không chợp mắt nổi, phải hỏi cho ra lẽ chuyện gì xảy ra mới được.”
Trúc Chi quay sang nhìn Tuấn Tú như chờ đợi anh kể lại sự việc. Tuấn Tú thành thật kể lại mọi chuyện, anh hít một hơi trước khi nói:
“Anh cũng không biết chuyện gì xảy ra với mình nữa. Đột nhiên cánh cửa phòng ngủ mở ra, một người đàn bà mặc chiếc áo dài màu tím lịm bước vào, bà ta đội một chiếc nón lá cũ xì rách nát anh không tài nào nhìn thấy rõ mặt bà ta. Anh chỉ kịp cài đồng hồ báo thức để em phát hiện anh đã mất tích trước khi bà ta đập cái gì đó vào đầu anh. Lúc anh tỉnh dậy đã thấy thân thể bị trói lại nơi đó rồi.”
Trúc Chi kể lại cho Huyết Yêu nghe chuyện họ đã phát hiện người đàn bà đi trong mưa đang giết hai người, và không hiểu lý do gì bà ta lại bắt Tuấn Tú đi mà không giết anh, bởi vì những nạn nhân trước đều bị giết một cách vô cùng dã man.
Huyết Yêu nói:
“Lần này thật không may, ta không biết rõ lai lịch của cô ta lắm, chỉ biết cô ta là một linh hồn ngàn năm, cô ta có mối thâm thù với những người họ Lâm – đây có thể là lý do cô ta tới tìm anh của cô, đặc biệt vô cũng ghét những tên cầm ô màu đỏ – cái này cho phép ta xin lỗi vì không biết lý do cô ta ghét họ là gì.”
Trúc Chi đi qua đi lại nói:
“Nhưng sao bà ta biết anh ấy họ Lâm mà tìm tới cửa?”
Huyết Yêu nói ngay:
“Ta quên một chi tiết, cô ta cứ mỗi 100 năm lại xuất hiện trên dương gian một lần, dường như muốn tìm dòng máu còn lại của một tên họ Lâm, mỗi lần như thế đều giết rất nhiều người.”
Tuấn Tú chì chiết:
“Vậy mà không ai quản giáo cô ta sao? Thế giới của mấy người cứ thích để họ đi lại lung tung hại người như vậy à?”
Huyết Yêu không thấy tức giận khi Tuấn Tú nói như vậy, hắn chỉ bình thản trả lời:
“Thế giới của ta cũng giống như thế giới của ngươi, cũng có kẻ thiện kẻ ác, thế giới của ngươi cũng đâu bắt nhốt hết những kẻ ác lại đâu. Hơn nữa, ta chỉ là thần giữ của (mặc dù ta rất mạnh), nhưng ta vẫn không được phép xen vào bất cứ chuyện gì trừ phi liên quan đến phận sự của ta. Ma quỷ thì nhiều, những sinh vật không thể cứ giết chúng là xong, chúng ta còn phải nhìn vào mặt sáng của chúng nữa. Ví như người đàn bà đi trong mưa này, bà ta vừa gây án lại biết mất, 100 năm sau mới lại xuất hiện, ai có thể biết trước được gì chứ.”
Huyết Yêu rót cho mình một ly nước rồi uống cạn, hắn uống xong thì nói tiếp:
“Điều đáng nói là bà ta mới xuất hiện cách đây 20 năm. Lần này bà ta tái xuất có thể do thanh kiếm của Quỷ đã hấp dẫn bà ta. Chuyện ta lo lắng nhất cũng xuất hiện rồi.”
“Chuyện anh lo lắng nhất?”
“Đúng vậy, ta lo rằng trước khi tìm ra thanh kiếm sẽ có nhiều sinh linh vô tội bị giết hại. Thanh kiếm vẫn chưa tìm ra tung tích. Ta có thể ngửi được mùi kiếm khí rất nồng ở trong trường, nhưng tìm kiếm đã rất lâu rồi vẫn không thấy nó ở đâu. Ta lại không thể nhìn thấy nó khi nó biến mất khỏi nơi phong ấn. Đáng chết.”
Trúc Chi cầm lấy bàn tay của Huyết Yêu an ủi:
“Đừng lo. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”