(*) Purikura: Hay ở Việt Nam còn gọi là chụp ảnh Hàn Quốc hoặc chụp ảnh Úc, ý chỉ một dạng buồng chụp ảnh hay là sản phẩm từ một buồng chụp ảnh như thế.
Kha Đình đẩy cặp kính kềnh càng của mình, nhỏ nhẹ nói: “Ừm.”
Trước khi đi vào, Chương Nhàn Tịnh bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, cô quay đầu lại, đưa máy ảnh trong tay mình cho Dụ Phồn.
Dụ Phồn nhíu mày: “Gì?”
Chương Nhàn Tịnh: “Đằng nào mày cũng đang không làm gì, chụp bừa mấy bức phong cảnh cho tao đi.”
“Tao không…”
Chương Nhàn Tịnh nhét mạnh máy ảnh vào trong tay cậu: “Mày cao thế cơ mà, chụp cho tao vòng đu quay nhiều nhiều tí nhé!” Nói xong, cô kéo Kha Đình vào trong cửa tiệm purikura.
Dụ Phồn: “…”
Đây là lần đầu tiên Dụ Phồn dùng thứ đồ này. Cậu cầm máy ảnh trong tay, cau mày xem xét hồi lâu mà vẫn chưa hiểu dùng thế nào.
Vào lúc cậu định tự bỏ, một bàn tay vươn tới chỉ vào một nút bấm nào đó bên trên.
“Đây là chụp ảnh.” Trần Cảnh Thâm nói, “Đây là ghi hình.”
“…Ồ.” Dụ Phồn vừa đáp vừa dịch người sang bên cạnh, cách xa hắn ra một chút.
Hiện tại, dường như cậu không thể tiếp xúc gần với Trần Cảnh Thâm được.
Trần Cảnh Thâm nhìn cậu, không nói nữa.
Đi dạo một vòng, Vương Lộ An và Tả Khoan đã nạp lại sức lực, hai người đặt bừa một khoản tiền đánh cược rồi vào chơi máy ném bóng rổ.
Dụ Phồn đứng bên cạnh chụp ảnh trong sự chán ngán cực độ.
Cậu nhìn quanh hòng tìm xem có gì để chụp không, lúc quay đầu, cậu bắt gặp một hàng máy gắp thú bông sặc sỡ đủ màu.
Máy gắp thú bông ở đâu cũng gặp, chẳng có gì đáng chụp. Tuy nhiên trong đó, có một máy gắp thú trưng bày đầy chó bông.
Đồ họa hình chó Dobermann thè lưỡi, trên đỉnh đầu có một trái tim màu đỏ trông rất quê in chữ “LOVE” màu trắng ở giữa.
Chắc chó Dobermann trên gắp thế giới này đều có ngoại hình giống nhau.
Tóm lại, con chó bông kia trông xấu y hệt con chó nhà Trần Cảnh Thâm.
Dụ Phồn lạnh lùng chê bôi mấy câu trong âm thầm, sau đó giơ máy ảnh lên chụp một tấm hướng đó.
Ảnh chụp dừng hình. Đến khi quay trở lại giao diện quay chụp, đã có một người đứng trước máy gắp thú.
Cậu trơ mắt nhìn Trần Cảnh Thâm nhét xu, điều khiển tay cầm, hạ móc câu xuống, sau đó câu con chó kia dễ như trở bàn tay.
Cô gái bên cạnh đứng mười phút mà không câu được gì nhìn hắn với vẻ kinh ngạc và ngưỡng mộ.
Trần Cảnh Thâm khom lưng lấy con chó bông ra cầm trên tay, lạnh nhạt nhìn nó một lúc.
Có lẽ hắn cũng cảm thấy thứ này giống Phồn… giống con chó nhà mình.
Không hiểu sao tự dưng Dụ Phồn lại buồn cười.
Dụ Phồn giơ máy ảnh lên định chụp một tấm, song, qua màn hình máy ảnh, cậu nhìn thấy Trần Cảnh Thâm quay người quét mắt vòng quanh đám đông, cuối cùng, ánh mắt dừng lại nơi cậu.
Giây tiếp theo, Trần Cảnh Thâm đi về phía cậu.
Dụ Phồn giơ máy ảnh lên, còn chưa kịp làm gì, người kia đã đi tới trước mặt.
Chốn chợ đêm người qua kẻ lại, đèn giăng rực rỡ, bên tai là âm thanh rao hàng của các loại chủ quầy hàng, du khách đi lướt qua cậu cứ liên tục, Vương Lộ An và Tả Khoan đằng sau thì ồn ào chẳng ngơi.
Một con cún bông được nhét vào tay cậu.
“Đừng nhìn.” Trần Cảnh Thâm nói, “Tôi lấy về cho cậu rồi.”
–
Vì để tránh tắc đường, nửa tiếng trước khi công viên giải trí đóng cửa, cả đám ra về.
Giờ này không còn xe bus, Dụ Phồn quyết định đặt taxi.
Trên đường về, nhóm chat WeChat nói chuyện hăng say ngất trời.
Vương Lộ An đang vạch trần chuyện nhục của Tả Khoan, Tả Khoan ngay lập tức gửi tới bảy tin nhắn thoại 60s, ngôn từ trong đó hết sức thiếu văn minh.
Dụ Phồn nghe từng tin nhắn một, nghe thấy chỗ nào buồn cười sẽ không kìm được khóe miệng hơi cong lên. Đang cười, ánh mắt cậu chợt đáp tới con chó trong tay.
Tư thế con chó rất ngay ngắn, biểu cảm thì ngu ngốc, càng nhìn càng thấy xấu.
Cậu nhìn con chó bông một lúc, không nhịn được thò tay chọc vào lỗ mũi nó, buột miệng lẩm bẩm: “Sau này mày tên là Trần Cảnh Thâm.”
Tài xế đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cậu bằng ánh mắt kì quặc qua gương chiếu hậu.
Dụ Phồn: “…”
ĐM.
Mình bị thần kinh à?
Dụ Phồn lật người con chó bông, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc tin nhắn trong nhóm với vẻ mặt không cảm xúc.
Lúc vừa đến dưới tầng khu dân cư, Dụ Phồn nhận được tin nhắn của Trần Cảnh Thâm, là một video ba phút.
Đêm khuya tĩnh mịch, khu tập thể cũ kĩ gần như chẳng có lấy một tiếng động, Dụ Phồn hạ âm lượng xuống thật thấp rồi mới chậm chạp bấm mở.
Ba phút chỉ quay có mình Phồn Phồn.
Trên màn hình, Trần Cảnh Thâm cầm dây buộc chó lẳng lặng trêu nó ba phút, bị hắn trêu, Phồn Phồn kêu lên ư ử.
Mãi đến mấy giây cuối cùng, hắn mới nhẹ nhàng hỏi: “Có giống con chó bông kia không?”
Vừa xem xong video thì Dụ Phồn về đến cửa nhà.
Cậu lấy chìa khóa ra mở cửa, tiện tay ấn thu giọng nói.
“Cũng hơi. Cậu bớt gửi mấy thứ này đi được không, rõ là…” Dụ Phồn đẩy cửa vào nhà, khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cậu cứng đờ cả người, lời nói tuôn ra bị cắt đứt.
“Dụ Khải Minh, ông đang làm gì đấy?” Khi mở miệng được trở lại, giọng cậu lạnh lẽo còn hơn cả băng tuyết.
Vừa nãy cậu chỉ mải xem video, không phát hiện ra nhà mình đã sáng đèn.
Giờ phút này, cánh cửa đáng ra đã được khóa kín trong phòng cậu bị mở toang, Dụ Khải Minh ngồi ở chỗ bàn học của cậu, mấy chiếc kẹp giấy méo mó rơi vãi xung quanh, còn có cả ổ khóa móc vừa bị phá.
Dụ Khải Minh cầm trong tay phong thư màu hồng nhạt vừa mới lục được trong ngăn kéo, thấy cậu, ông ta cũng sửng sốt.
Sao lại như vậy? Sao tự nhiên Dụ Phồn lại về nhà đột ngột thế? Không phải ngày thường quá mười hai giờ mà thằng ranh con này chưa về nghĩa là sẽ ở ngoài quán net chơi thâu đêm sao??
“Sao đã về rồi?” Dụ Khải Minh cười gượng, “Dạo này ba có chuyện cần đến tiền, số tiền ông nội với mẹ con để lại còn thừa không?”
“Con còn nhận được thư tình nữa cơ à, có cả…”
Dụ Phồn nắm lấy bể cá đã lâu rồi chưa dùng tới để trên tủ giày, thình lình ném thẳng về phía ông ta!
Suýt nữa thì Dụ Khải Minh không trốn kịp, bể cá cọ sượt qua má ông ta, nện mạnh trên nền đất, “Choang” một tiếng, tan thành mảnh nhỏ ——
Dụ Phồn thả lỏng ngón tay, ném điện thoại sang một bên.
–
Đêm khuya, khu tập thể cũ đột nhiên ồn ào hẳn, tiếng nát vụn, tiếng đánh đập, tiếng chửi rủa liên tục không ngớt.
Nhà ai nấy đều sáng đèn, các cửa sổ liên tục được đóng kín, có mấy gia đình còn đứng hẳn dậy để xác nhận lại xem cửa nhà mình đã khóa trái chưa.
Dụ Phồn nắm tóc Dụ Khải Minh, đạp mạnh một cú vào bụng ông ta! Dụ Khải Minh đau đớn gào lên, trở tay tát cậu một cái, móng tay ngón út vạch một đường máu trên mặt cậu.
Dụ Phồn cứ như thể không hề cảm nhận được đau đớn, nện mạnh người kia lên tường.
“ĐCM đấy là tiền bố tao, vợ tao để lại! Lí gì mày lại được chiếm riêng một mình! Tao đ*t con mẹ mày!”
Miệng lưỡi Dụ Khải Minh rất bẩn thỉu, từ nãy đến giờ chưa nguôi một giây, “Thằng khốn! Đáng ra lúc trước tao phải sút mày vào tường! Từ cái ngày mày đẻ ra đáng lẽ tao đã phải bóp chết mày rồi! Mày cũng đốn mạt như con mẹ mày vậy ——”
Dụ Phồn đè ông ta lên tường, đấm mạnh vào mặt ông ta một cái, cuối cùng cũng mở miệng, “Tôi đã nói rồi, không được nhắc đến bà ấy.”
“Đĩ mà cũng đéo được chửi à? Ả là con đĩ! Con chó cái đánh thế nào cũng không chịu ngoan! ĐM lại còn chạy theo người khác! Mày còn ra mặt thay con ả, thế lúc nó bỏ chạy nó có nghĩ đến mày không?”
Dụ Khải Minh cười giễu cợt như phát điên, “Mày không hận ả mà lại còn trở mặt với ông đây à? Rõ ràng mày là loại người y hệt tao! Đáng ra mày phải đứng về phía tao mới đúng! Mày tưởng cái đứa đưa thư tình cho mày thích mày thật đấy à? Đợi đến lúc mấy đứa đó nhìn thấy mày như hiện tại đi, có mà chỉ biết bỏ chạy như con mẹ mày!”
Dụ Phồn không hé răng, đấm một cú nữa vào mặt ông ta.
…
Từ lúc xuống xe, Trần Cảnh Thâm đã lờ mờ nhận thấy điều khác thường.
Khu tập thể vắng lặng đến mức kì dị, tất cả các tầng chỉ có một hộ nhà đang sáng đèn, những nhà còn lại đều đã đóng chặt cửa sổ.
Trần Cảnh Thâm cầm điện thoại, bước nhanh lên tầng, trên hành lang tĩnh mịch, tiếng bước chân nghe nặng nề đến lạ.
Cửa nhà Dụ Phồn khép hờ, Trần Cảnh Thâm đứng ngoài cửa, ngửi được mùi máu tươi rất nhạt từ bên trong.
Hắn hít một hơi thật sâu, vươn tay đẩy cửa.
Sàn nhà hỗn độn.
Sô pha, bàn trà, bàn ăn, ghế ngồi lộn xộn, màn hình TV vỡ nứt, những mảnh vỡ thủy tinh màu sắc khác nhau rải rác đầy đất. Khắp căn nhà, không có một nơi nào vẹn nguyên.
Người mà hắn tìm đang kiệt sức ngồi trong góc tường, áo thun trắng lem bẩn, trên mặt và dưới cổ đầy rẫy những vết thương, hai mắt đỏ hoe, cầm trong tay một khúc chổi đã đứt lìa.
Thấy người đến là hắn, đối phương thả lỏng người, ném bừa cây chổi sang bên cạnh.
—— Đợi đến lúc mấy đứa đó nhìn thấy mày như hiện tại đi, có mà chỉ biết bỏ chạy như con mẹ mày.
Dụ Phồn nhìn hắn, bỗng nhớ đến lời nói khi nãy của Dụ Khải Minh.
Hai người không ai mở miệng, lặng ngắt như tờ.
Mãi lâu sau, Trần Cảnh Thâm đi qua đống hỗn độn trên mặt sàn tới trước mặt cậu, ngồi xổm xuống.
“Có cử động được không?” Trần Cảnh Thâm hỏi.
Dụ Phồn nhìn hắn bằng ánh mắt nặng nề, cậu mở miệng, giọng khản đặc: “Cậu về đi.”
Trần Cảnh Thâm làm ngơ, tuần tra một lượt khắp người cậu: “Người kia đâu rồi?”
“Trần Cảnh Thâm.” Dụ Phồn lặp lại, “Cậu về đi.”
Sắc mặt Trần Cảnh Thâm rất lạnh lùng, nhưng khác hẳn trước đây. Hắn điều chỉnh nhịp thở, cố gắng để mình bình tĩnh trở lại rồi mới vươn tay ra đỡ người kia: “Vẫn cử động được đúng không? Cử động được thì dậy đã…”
Còn chưa nói dứt lời, cổ áo Trần Cảnh Thâm đã bị kéo qua. Mũi hắn thình lình bị đụng phải, sau đó, một đôi môi khô khốc dán lên.
Đắng.
Chưa được mấy giây, Dụ Phồn đã lại lui về.
Cậu buông áo Trần Cảnh Thâm ra, nụ cười rét lạnh, vừa mở miệng chực nói ——
Cổ cậu bỗng bị giữ lấy, không kịp phòng bị, cậu đã bị ấn đè lên tường. Ngón tay Trần Cảnh Thâm luồn trong tóc nắm siết lại, dễ dàng ép cậu ngẩng đầu lên, nghiêng mặt hôn cậu.