“Điên thật! Cũng không phải đi tỏ tình mà bị từ chối. Tức tối cái quái gì chứ?”
Anh lăn lộn trên giường cả ngàn vòng từ lúc về tới bây giờ. Tự dằn vặt chính bản thân mình.
“Anh tưởng anh là ai chứ? Tôi có nói là thích anh chưa? Anh không có cảm giác với con trai là chuyện của anh! Tôi từng nói thích anh sao?”
Hoà An nhất quyết không buông tha cho chính mình. “Tôi mới chính là người không cần tới.”
Chuyện gì tới cũng tới. Hoà An lăn kiểu gì lăn luôn xuống sàn. Đập một phát đau điếng. Miệng liền phát điên.
“Chết tiệt! Phan Tuấn Khải. Tôi con mẹ nó thích anh rồi!”
Tuấn Khải còn tệ hại hơn người đang phát bệnh dại phòng đối diện. Anh không phát tiết ra bên ngoài mà tất cả dồn vào sâu lại bên trong. Ngột ngạt tới mức hơi thở phát ra cũng khó khăn.
Hôm nay anh lại hút thuốc. Dưới làn khói lờ mờ anh cố gắng che mắt bản thân lại. Rốt cuộc vì lý do gì lúc nãy lại có thể nói ra câu nói đó một cách tự nhiên như vậy. Để rồi bây giờ vì nó mà bản thân bị dày xé.
Anh chưa từng thích con trai. Đúng như vậy. Nhưng anh không thể phủ nhận chuyện mình có một chút loại cảm xúc đặc biệt với Hoà An.
Anh không thích con trai. Nhưng bây giờ anh lại dành nhiều hơn một khoảng thời gian nào đó dù là vô tình hay là cố tình lại nghĩ về cậu ta.
Anh cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thích con trai. Nhưng anh không thể dối lừa chính bản thân mình rằng phép thử ngày hôm đó đã làm anh thực sự bối rối!
Anh phải giải thích với bản thân như thế nào khi ánh mắt của anh, con người anh, trái tim anh đã không còn được như chính anh trấn giữ cho đến ngày hôm nay nữa.
Điếu thuốc trên tay cũng đã tắt. Anh xoay người trở vào giường ngủ. Mở điện thoại lên liền thấy tin nhắn.
Là Hoà An.
“Lúc nãy không thấy anh nên tôi ra về luôn.”
“À, chuyện lúc nãy anh nói. Thật ra nó là chuyện bình thường mà haha. Anh cũng nghiêm túc quá rồi.”
Hoà An gửi kèm thêm mấy sticker cười haha cho Tuấn Khải nữa. Để chứng minh là anh cực kỳ ổn! Nhưng bên đây Tuấn Khải lại cảm thấy ngược lại. Anh đang rất là không được thoải mái.
“Tên ngốc nhà cậu đi lừa ai chứ.” Tuấn Khải quăng điện thoại qua một bên. Nằm úp mặt xuống giường. Một lát sau không thở được liền xoay người dậy lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn.
“Được rồi. Tôi cũng không có ý gì cả. Cậu không để tâm thì tốt.”
“Ngủ ngon.”
Nhắn xong liền một mặt lạnh cố gắng nhắm mắt ngủ.