“Tôi không giở trò! Tôi là thật lòng!
Em có thấy ai để mắt đến vợ người khác mà dám đến nhà người đó công khai như tôi chưa?
Tôi thật sự thích em mới dám bạo gan như vậy!”
Thanh âm lưu loát to rõ, lời nào nói ra cũng là thật lòng, thế nhưng vì khuôn mặt có đôi phần giống badboy của Quách Hạo Minh mà Vỹ Điệp nhất quyết không chịu tin.
Cô gắt gao mím chặt môi lắc đầu nhẫn tâm từ chối, Quách Hạo Minh tiến đến một bước cô sẽ lập tức lùi một bước, bị anh dồn ép đến khi vào giữa vườn hoa hồng cao ngất ngưởng, nơi mà người ta khó quan sát anh mới chịu dừng lại.
“Ở đây chắc là ổn rồi.”
Âm thanh vừa đủ cả hai nghe rõ, Quách Hạo Minh cao hơn Vỹ Điệp rất nhiều, có thể cao hơn cả Yên Đới Nam nên khi nói chuyện đều hơn nghiêng mình xuống một chút.
Vỹ Điệp thấp bé luôn phải ngước nhìn, thân hình to lớn của người đàn ông trong bóng tối khiến cô đôi phần sợ hãi. Giờ thì cô đã biết Quách Hạo Minh nguy hiểm mức độ nào, cô cố lùi thêm nữa, cánh tay như ngọc lập tức bị người đó bắt lấy.
Không di chuyển được, ánh mắt cô hoảng loạn, định mở miệng la lên thì Quách Hạo Minh buông tay, giọng nói nhỏ nhẹ trong không gian tĩnh mịch.
“Không cần sợ! Tôi đã nói tôi không có ác ý!
Nếu em e ngại ở đây có tai mắt không thể nói, vậy thì chúng ta giao tiếp bằng tin nhắn nhé?”
“Tôi thấy em cũng rất thích đọc tiểu thuyết, vừa hay tôi có một tài khoản trên mạng, mượn danh là tác giả tiểu thuyết, em có thể liên lạc với tôi theo bằng tài khoản đó.”
Quách Hạo Minh chủ động mở điện thoại cho Vỹ Điệp nhìn thấy tên của tài khoản, còn để khá lâu để cô ghi nhớ ID.
Vỹ Điệp ngoài mặt từ chối nhưng não thì đã sớm Quách Hạo Minh thao túng, buộc phải ghi nhớ. Xong xuôi, cô trở lại bộ dạng xa lánh, đẩy người đàn ông dạt sang một bên.
Cánh tay bé nhỏ lần nữa bị nắm tức thì, một lực kéo mạnh làm Vỹ Điệp ngã nhào vào lòng Quách Hạo Minh, hoảng loạn chống chế trước ngực tinh tráng.
Cảnh thân thiết lộ liễu này mà bị người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ có rắc rối, Vỹ Điệp cố gắng thoát khỏi tay người đàn ông, nhưng sức con gái trói gà còn không chặt thì lấy gì phản kháng.
Thêm việc, Quách Hạo Minh ra sức nắm giữ, cô càng khó lòng kháng cự, gáy cổ của cô đột ngột bị anh túm lấy, ép sát vào người cô, thì thầm.
“Tôi chờ em liên lạc.
Bao lâu tôi cũng sẽ chờ.”
Giây sau, khi Quách Hạo Minh chuẩn bị buông tay ra khỏi người Vỹ Điệp thì bất thình lình có tiếng nói vọng đến.
“Nè, bỏ cô ấy ra!”
Phù Oánh từ đâu xuất hiện làm Vỹ Điệp kinh hãi, vốn đã bị Quách Hạo Minh dọa cho tâm trí náo loạn, còn nhìn thấy Phù Oánh đi tới trong một phút hồn cô muốn lìa khỏi xác.
– Không hay rồi…
Cô cực lực gạt tay người đàn ông ra, nhưng kẻ này đỉa đói bám chặt, làm cô đau cũng không buông.
Người ở kia chạy như ma đuổi, tức tốc đến trực tiếp gạt tay Quách Hạo Minh, khi này Vỹ Điệp mới thoát khỏi sự kìm hãm, cô nhanh chóng núp sau lưng Phù Oánh.
Ánh nhìn gay gắt của Phù Oánh dành cho đối phương khiến cô chứng kiến phải toát mồ hôi hột.
“Phù Oánh, Quách Tổng không có làm gì tôi cả!”
Sợ xung đột xảy ra, Vỹ Điệp vội vàng lên tiếng trấn áp bầu không khí dầu sôi lửa bỏng. Tuy nhiên, Phù Oánh vẫn giữ thái độ gay gắt với Quách Hạo Minh, giọng sắc lạnh nói.
“Phu nhân không cần lo, tôi thấy hết rồi ạ!
Người yên tâm, tôi sẽ không nói linh tinh đâu!”
Ngữ khí đằng đằng sát khí, ánh mắt của hai người đàn ông giao nhau như viên đạn hình thành ghim vào đầu đối phương, Phù Oánh không một chút dè chừng, mạnh mẽ cảnh cáo.
“Thưa ngài, đây là dinh thự của Yên chủ, mong ngài hãy cẩn thận hành động của mình!”
– Diễn gì mà chân thật vậy ?
– Bạn bè với nhau có cần vậy không ?
Quách Hạo Minh khẽ nhíu mày, người bạn này đúng là bạn tốt, ngay cả khi cả ba ở nơi vắng vẻ riêng tư Phù Oánh vẫn làm tròn trách nhiệm, tuyệt đối không làm lộ thân phận.
Hạo Minh bắt buộc nhu thuận theo, đôi bên đáp trả nhau bằng sát khí, làm cô gái ở phía sau bị lừa, sợ sẽ thật sự xảy ra xung đột, miễn cưỡng nói vài câu.
“Quách Tổng, nếu anh đến tìm Đới Nam để bàn công việc thì xin hãy vào trong đi ạ!
Tôi không muốn người khác nhìn thấy sinh hiểu lầm, mong anh hiểu cho.”