【 Khen thưởng lần đầu mở ra bản đồ: Nâng cấp đồ vật 1 bậc 】
Kỷ Tán Cẩm vội vàng nhắm mắt, trước mặt liền hiện ra màn hình xanh. Chỉ có một khu vực hiển thị màu xanh lục, bao vây xung quanh là màu xám bạc. Một chấm đỏ đang di chuyển xuống phía dưới.
Có thể theo dõi cả vị trí của mình.
“Nâng cấp bất kì đồ vật nào theo ý mình sao?”
【 Đúng vậy 】
Hiện tại nàng chưa cảm thấy cần nâng cấp thứ gì. Vẫn nên suy nghĩ cẩn thận nên dùng vào việc gì.
Kỷ Tán Cẩm chú ý đến những chú thích trên bản đồ.
Báo tộc bộ lạc…Hạ nguồn…
“Sử Khuynh, nhanh chóng hạ xuống!”
Hai người liền đáp xuống một thảm cỏ. Đây là khúc sông quanh co nhất, rất nhiều cành cây bị giữ lại không thể tiếp tục trôi. Nước sông như bị hòa bùn đục ngầu.
Nàng nghĩ mãi vẫn cảm thấy không nhớ ra nổi.
Sử Khuynh nói:” Những dấu hiệu này nhìn qua thực vô hại nhưng đều không bình thường”
Kỷ Tán Cẩm gật đầu: “Số lượng lớn cây như thế này, nhìn còn nghĩ do ai đó cố tình chặt”
Na Tư nghe thấy được, hắn thầm nghĩ không thể nào, hắn không biết có thú nhân nào có thể làm vậy được.
Sử Khuynh ánh mắt lóe lóe, không biết nghĩ đến cái gì: “Ta sẽ phái thêm người điều tra”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện
2. Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu
3. Thái Nhân Cách
4. Cây Si Rồ Được Thương Thầm Đi Cua Bé Vợ Mình Thầm Thương
=====================================
Trước mắt chỉ có thể chờ thêm manh mối.
Nhưng nàng không nghĩ đến, không cần nàng chờ lâu như vậy. Qua vài ngày, bộ lạc lại tiếp đón một vị khách mới. Lúc đó, nàng cũng không ra xem.
“Không biết là người của bộ lạc nhỏ nào. Hắn được tộc trưởng cho vào. Khẳng định là có việc đến nhờ cậy”. Nàng ngẫu nhiên sẽ nghe được những lời bàn tán như vậy.
Vào một buối tối, tộc trưởng đột nhiên tập hợp tất cả thú nhân lại. Kỷ Tán Cẩm cũng nhìn thấy vị khách đó. Một thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi, gương mặt thanh tú, cả người đều lộ ra khí chất non nớt giống như bị bảo bọc quá mức.
Khí chất này rơi trên người giống đực quả thật hiếm thấy.
Tộc trưởng hắng giọng, đợi mọi người yên lặng mới bắt đầu nói: “Lần này gọi ra mọi người là có chuyện quan trọng. Hải ly bộ lạc ở thượng nguồn thỉnh cầu báo tộc chúng ta giúp đỡ. Ta sẽ phái ra một số giống đực đi lên thượng nguồn”
Vừa dứt lời, chỉ thấy không khí càng tĩnh mịch. Rất nhiều giống cái nghe đến mặt đều tái đi. Các giống đực còn ồn ào lên.
“Không phải chứ? Đi lên thượng nguồn? Nơi đó chẳng phải rất gần với Vực Võng đầm lầy?”
“Ai chẳng biết nơi đó là hang ổ của ác thú chứ!”