“A Liêu đêm nay mới tới, vậy chúng ta sẽ không chờ nàng.” Vệ Đình Húc hỏi tiểu kỵ sĩ kia, “Ngươi đem quá trình sự việc một lần nữa tỉ mỉ nói cho mọi người nghe đi.”
Chân Văn Quân thầm nghĩ trong lòng, lúc trước đã hoài nghi A Liêu là người của Động Xuân Trưởng Tôn gia, quả nhiên không đoán sai.
Tiểu kỵ sĩ mở miệng nói ra câu đầu tiên: “Tử Quân công tử bị kẻ gian hãm hại, trên đường đi đến Tuy Xuyên thì bị bắt, hiện giờ đã bị áp giải tới kinh thành, nhập chiếu ngục, do Đình úy Quan Huấn tự mình thẩm vấn.”
Hắn nói thế này Chân Văn Quân nghe không ra tình huống có bao nhiêu ác liệt, hình như Vệ Đình Húc vốn là muốn cùng Tử Quân này gặp nhau ở Tuy Xuyên nhưng hiện giờ nửa đường lại xảy ra chuyện. Tử Quân chính là người thuộc dòng họ Vệ thị, lần này tới Tuy Xuyên là muốn dẹp loạn lưu dân ở Tuy Xuyên. Hiện giờ Tử Quân phạm tội bị bắt, hẳn là không thể gặp mặt. Sau khi nghe xong lời này Linh Bích Tiểu Hoa cùng với mọi người trong lều trại tất cả đều là vẻ mặt giận dữ, nói vậy việc này cũng không đơn giản như nàng nghĩ.
“Bắt giam vì tội gì?” Vệ Đình Húc hỏi.
“Nghe nói trong lúc Tử Quân công tử đang trên đường đến Tuy Xuyên thì phủ quân nhà hắn qua đời, mà hắn không thể kịp thời về nhà chịu tang, Ngự sử đài* liền dâng tấu buộc tội nói rằng ‘phụ thân mất mà nhi tử không về, quả là nhi tử bất hiếu, vô phụ vô quân không bằng cầm thú’. Hoàng thượng tức giận chỉ trích hắn bất hiếu, không thể gánh vác trọng trách xã tắc, đặc biệt ra lệnh cho Đình úy sử chạy tới Tuy Xuyên bắt người. Sau khi điều tra mới biết trước khi Vệ công qua đời Vệ phủ đã phái người đến báo cho công tử, nhưng người báo tin không hiểu tại sao trên đường lại chết bất đắc kỳ tử, tin tức Vệ công tạ thế không thể thuận lợi truyền cho công tử, thế nên mới dẫn đến tai vạ hôm nay.”
(*) Ngự sử đài (御史台): cơ quan giám sát tối cao của triều đình
Linh Bích phẫn uất nói: “Đây nhất định là mưu kế của Tạ lão tặc! Hãm hại công tử rơi vào tội bất hiếu!”
Chân Văn Quân trong lòng dao động: A phụ của Vệ Đình Húc đã chết?
Vệ Đình Húc nói: “Cái chết của trọng phụ ta cũng là hôm qua mới nhận được tin tức. Hành trình Tử Quân đi bình loạn Tuy Xuyên lần này quá mức dễ dàng, hóa ra là đã sớm đào sẵn một cái bẫy chờ hắn nhảy vào. Tiếc là vị đường huynh này của ta từ nhỏ đã ấp ủ tâm tư an dân tể vật*, sau khi nhập sĩ vẫn luôn lo lắng cho nước cho dân, lần này Tuy Xuyên đại loạn hắn đã nhiều đêm không ngủ nghĩ ra một loạt sách lược định bang. Đáng tiếc a, vẫn là bị đám ngu phu tát ao bắt cá** kia tính kế.”
(*) An dân tể vật (安民济物): bình định làm yên lòng dân chúng
(**) Tát ao bắt cá (竭泽而渔): tìm mọi cách vơ vét, chỉ thấy cái lợi trước mắt không tính đến lợi ích lâu dài
Thì ra Tử Quân là đường huynh* của nàng, người vừa qua đời cũng chính là bào đệ** của a phụ nàng. Tử Quân này đi Tuy Xuyên là thật sự ôm ấp tâm tư cứu dân giúp nạn thiên tai, không ngờ người chưa tới đã bị bắt trở về kinh thành. Nghe được hai chữ “chiếu ngục” này da đầu của Chân Văn Quân liền run lên. Lúc nhỏ có một đoạn thời gian a mẫu thường kể về những câu chuyện sa trường này, kể đến mức có phần chán ngấy, nàng đang ở trong độ tuổi bướng bỉnh tinh nghịch, a mẫu lại nói với nàng rất nhiều điển cố chiếu ngục. Cái gì mà kẹp ngón tay nghiền mắt cá chân, cắt mũi xẻ gối, cung hình, còn có xỏ nan xe xuyên qua cánh tay thiêu sống, đủ loại nghiêm hình bức cung. Đánh bằng roi cũng chỉ được xem là một việc cỏn con, có rất nhiều người chết oan trong ngục hoặc bị bức cung đành phải nhận tội. Nghe nói người bị bắt vào chiếu ngục sẽ rất khó được nhìn thấy trời xanh một lần nữa, trong ngục có vô số oan hồn, tới ban đêm những oan hồn đó sẽ trôi lơ lửng bên trong ngục giam tanh tưởi gặm cắn lỗ tai và ngón chân của người ta.
(*) Đường huynh (堂兄): anh họ
(**) Bào đệ (胞弟): em ruột
Chiếu ngục là cơn ác mộng lúc nhỏ của nàng, hiện giờ Vệ Tử Quân bị tống vào ngục, còn là Hoàng thượng tự mình hạ chiếu, muốn trở ra thật sự khó càng thêm khó.
“Việc này chính là Tạ gia tự đào hố chôn mình, ta đã nghĩ ra thượng sách ứng đối rồi.” Vệ Đình Húc cầm quạt lông trong tay, thời tiết rét lạnh thế này cũng không có quạt, chỉ là thích cầm, tựa hồ cầm quạt lông trong tay thì sẽ nắm chắc phần thắng, trong lời nói không hề có vẻ kinh ngạc, giống như đã sớm dự đoán được.
“Tiểu Hoa.”
“Dạ.” Vệ Đình Húc vẫn chưa nói nàng cần cái gì, chỉ mới hơi nâng tay lên Tiểu Hoa đã lập tức hiểu ý, nhanh chóng chuẩn bị bút mực thẻ tre. Chỉ là một động tác nho nhỏ thôi Chân Văn Quân đã biết mình thua, thua bởi sự ăn ý của hai người chủ tớ như hình với bóng này nhiều năm qua. Nếu như muốn Vệ Đình Húc không thể tách khỏi nàng, thì nhất định phải nghĩ biện pháp thay thế Tiểu Hoa.
Vệ Đình Húc cầm bút viết rất nhanh lên tấm thẻ tre, từng chữ từng chữ thanh tú rơi trên tấm thẻ tre. Chân Văn Quân đứng ở bên cạnh tự nhiên mà chăm chú nhìn xem, Vệ Đình Húc viết chính là một đoạn trong《 Tòng quân thi 》 của Vương Trọng Tuyên, một trong bảy vị học giả thời Kiến An, “Nhất cử diệt huân lỗ, tái cử phục khương di”. Thực rõ ràng cũng là ám hiệu ẩn giấu tự nghiệm, chỉ có người nhận tin mới hiểu được hai dòng thơ này đại biểu cho ý tứ gì.
Sau khi viết xong Vệ Đình Húc đem thẻ tre để vào bên trong túi vải màu trắng do Tiểu Hoa đưa tới, trên miệng túi có sợi dây thừng màu đen buộc chặt, chính là hình thức dùng trong tang lễ. Dọc theo chặng đường này đoàn xe Vệ gia đều giả dạng như đang vội về chịu tang, xem ra đây là thủ pháp Vệ Đình Húc quen dùng.
Không biết nàng rốt cuộc muốn chỉ điểm ai truyền lại tin tức bằng cách nào, nhưng câu kia của nàng “Đã nghĩ ra thượng sách” lại làm cho Chân Văn Quân có chút kinh sợ.
Chẳng lẽ nàng đã sớm đoán được đường huynh sẽ rơi vào chốn lao ngục, mà đường huynh lâm nạn cũng là một phần trong kế hoạch của nàng? Người này tâm tư ngoan độc cùng những mưu tính ngấm ngầm thật sự khiến cho người ta không rét mà run.
Tiểu kỵ sĩ vẫn giữ tư thế sẵn sàng tựa hồ đang chờ nhận mệnh lệnh rời đi, nhưng Vệ Đình Húc lại không đưa vật ấy cho hắn, mà giao cho một hộ vệ khác. Hộ vệ lập tức lên ngựa, rất nhanh liền biến mất phía cuối con đường dài.
Chân Văn Quân vốn tưởng rằng Vệ Đình Húc không tín nhiệm tiểu kỵ sĩ này, nhưng như vậy cũng không lý giải được, dù sao thì tin tức Tử Quân rơi vào hiểm cảnh chính là do tiểu kỵ sĩ này truyền đến.
Vệ Đình Húc cầm một lọ thuốc đặt ở trên đùi, tự mình đẩy xe lăn tiến đến trước mặt tiểu kỵ sĩ đưa cho hắn.
“Này……” Tiểu kỵ sĩ có chút ngớ người.
Vệ Đình Húc ôn nhu nói: “Lang quân một đường vất vả, ta đã cho chuẩn bị tốt nước ấm rượu thịt mời lang quân sớm đi nghỉ ngơi. Đợi sau khi ngươi dưỡng tốt vết thương rồi còn có trọng trách phải giao phó cho ngươi.” Nói xong liền bảo Tiểu Hoa đem chiếc áo choàng lông chồn trên vai nàng khoác lên trên người hắn.
Hóa ra là kế sách thu mua lòng người. Chỉ thấy tiểu kỵ sĩ kia có chút cảm động, đối với nữ lang dịu dàng trước mắt cúi đầu thật thấp nói: “Vì nữ lang xông pha khói lửa quyết không chối từ!”
Hộ vệ dẫn hắn đi xuống nghỉ ngơi, Vệ Đình Húc đợi đến đêm khuya vẫn chưa ngủ, mãi cho đến khi xe ngựa của A Liêu trong màn đêm chạy đến.
Vốn tưởng rằng A Liêu xuất hành vì để tránh tai mắt của người khác chắc hẳn cũng sẽ tinh giản ngựa xe, không ngờ kéo đến đây một lượt hơn mười chiếc xe ngựa, khi A Liêu bước xuống từ bên trong một chiếc xe hình tròn hào nhoáng với bốn con ngựa kéo, bên người oanh oanh yến yến bốn năm nữ tử diễm lệ đi theo, mỗi một người đều giống như thuốc cao dán vào trên người nàng không muốn tách rời, giọng nói nũng nịu y y nha nha liên tục không ngừng, doanh trại nghiêm trang trong nháy mắt vì sự xuất hiện của nàng liền biến thành hoa nhai liễu hạng*.
(*) Hoa nhai liễu hạng (花街柳巷): phố liễu ngõ hoa, ý chỉ khu làng chơi, kỹ viện
Khó trách Vệ Đình Húc không muốn cùng nàng song hành.
Vệ Đình Húc mặt đã tối sầm lại nhưng A Liêu cũng không đem đám đông cơ thiếp của nàng khuyên trở về, Tiểu Hoa tiến lên tức giận “A” một tiếng, nhóm tiểu cô nương mới bị nàng dọa sợ tới mức lui về.
A Liêu một thân tử y mũ ngọc hào hoa lộng lẫy, mặt hoa da phấn, là điệu bộ mà Chân Văn Quân tương đối quen thuộc. Nàng tiến lên chắp tay tỏ vẻ có lỗi nói:
“Đình Húc chớ trách, sau khi ta nhận được tin tức về chuyện của Tử Quân liền một ngày một đêm cấp tốc đến cùng ngươi hội hợp, nhưng mà các nương tử của ta thân kiều thể nhược chịu không nổi đường xe mệt nhọc, cho nên hơi trễ một chút. Đến đến đến, chúng ta vào trong bàn bạc.”
Vệ Đình Húc: “Ngươi trước hết lau sạch dấu son môi trên cổ đi.”
A Liêu nghe vậy liền nâng tay lau qua, trên mu bàn tay xuất hiện một vệt màu đỏ tươi, ngượng ngùng lại một lần nữa xin lỗi.
Đoàn người nối đuôi nhau đi vào bên trong lều trại, Linh Bích khêu ngọn đèn dầu sáng lên, mọi người ngồi vây xung quanh Vệ Đình Húc, bầu không khí đầy mưu toan ngấm ngầm bỗng nổi lên.