Dù chưa biết sẽ chuẩn bị xảy ra chuyện gì, nhưng Hình Sở Nhan lẫn Nghiêm Nhất Thành đều không có lý do để lo lắng, bởi cô chưa từng thuộc về nhà họ Trần, máu mủ hay người dưng đều không còn quan trọng.
Sau khi quay trở về, vừa bước vào phòng khách ông nội Trần đã thẳng tay ném hai tờ phiếu xét nghiệm vào mặt Trần Khiêm, lớn giọng quát: “Mày mở mắt to ra mà nhìn!”
Trần Khiêm giật bắn mình trước tác động không lường trước, trái tim trong lồng ngực ông ta đập thình thịch vì căng thẳng, lúc cúi người nhặt tờ giấy lên, bàn tay của ông ta cũng bất giác run rẩy.
Hai tay Trần Khiêm cầm hai phiếu giám định huyết thống của ông ta với Hình Sở Nhan và Anh Khôi. Tuy nhiên kết quả lại khiến ông ta rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Đứa con gái Trần Khiêm ghét bỏ chảy cùng ông ta một dòng máu. Đứa con trai ông ta đặt niềm tin trong tương lai, lại là con của kẻ khác.
Trần Khiêm thở không ra hơi, hai mắt trợn trắng quay ngoắc qua Thạch Anh, đè nén hỏi: “Nói, nó là con của ai?”
Sắc mặt Thạch Anh thoáng chốc đã tái nhợt, tay vẫn ôm chặt Anh Khôi, liên tục lắc đầu phủ nhận: “Anh nói gì vậy? Bác sĩ là do cha mẹ anh sắp đặt, chắc chắn vì họ không thích em nên mới làm như vậy, anh lý trí một chút đi có được không?”
“Tôi sắp đặt?” Ông nội Trần ngồi ở ghế đưa mắt lạnh lùng nhìn qua Thạch Anh, giọng điệu cực kỳ khinh thường: “Chẳng lẽ khi không chúng tôi lại chối bỏ cháu nội của mình? Cô tưởng những việc cô làm ở đây, cách nửa vòng trái đất chúng tôi sẽ không biết sao? Chỉ có thằng ngu muội này nó bị cô làm cho mờ mắt mới không nhận ra!”
Tư thế đứng của Thạch Anh có phần không vững, trước những ánh mắt hùng hổ truy xét, cô ta nhất thời không thốt lên được nửa chữ.
Mà ở ghế đơn, Hình Sở Nhan ngồi trên thành gác tay khoác vai Nghiêm Nhất Thành. Trong lúc mọi người đang tranh luận gay gắt, cô lại chìm vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.
Giữa lúc bầu không khí đang nóng đến mức sắp bốc khói, Hình Sở Nhan điềm nhiên quẹt diêm châm lửa: “Giám đốc điều hành… Trần Khiêm, chính là người phụ ông đưa mẹ con cô ta về đây ngay ngày mẹ tôi đi tù, đứa con trai đó của ông rất giống ông ta.”
Ngay lập tức, toàn thân Thạch Anh mềm nhũn suýt ngã khuỵu, mặt mũi cô ta cắt không còn một giọt máu.
Nghe Hình Sở Nhan nói, Trần Khiêm cũng bắt đầu ngẫm nghĩ suy xét. Vài giây trôi qua, ông ta bỗng trừng mắt với Thạch Anh, thấp giọng cảnh cáo: “Tôi cho cô một cơ hội, một là thành thật, còn không tôi sẽ kiện các người ra toà!”
Thạch Anh nuốt khan nước bọt, biểu cảm trên mặt trở nên mơ hồ trống rỗng. Tựa như biết không thể tiếp tục che giấu, cô ta liền trở mặt thách thức ngược lại.
“Kiện? Anh lấy quyền gì để kiện tôi? Tôi với anh không phải vợ chồng hợp pháp, tiền là anh tự nguyện đưa tôi xài, tôi cũng chưa từng lấy tiền anh làm của riêng hay bỏ trốn, anh kiện cái gì?”
“Cô!” Trần Khiêm ôm tim thốt lên, huyết áp lẫn nhịp tim tăng cao khiến ông ta không trụ nổi, bất ngờ đổ ầm xuống sàn bất tỉnh.