Cậu liền sửa sang lại những thứ có khả năng trở thành chìa khóa trong lúc này: một bé nhân ngư, hai quả trứng và một lão đầu thường xuyên cắn thuốc… Tiếp tục trầm tư.
“Em trai?”
Bạch Thời hoàn hồn, phát hiện họ đã trở lại khu nghỉ ngơi, hơn nữa mình còn đi quá, cậu ý bảo Lam vào trước, sau đó đi tìm Trì Hải Thiên ôm em gái về, nhìn ông, thăm dò hỏi: “Ông nội, ngài đã từng học y chưa ạ? Có biết xem bệnh cho người khác không?”
“Không biết.” Trì Hải Thiên bình tĩnh đáp, “Ta chỉ là một thợ sửa chữa bình thường.”
Lão đầu à, ông nói dối mà mặt không đỏ tim không đập luôn sao… Bạch Thời im lặng nửa giây: “Thợ sửa chữa cũng có khả năng học y rồi chứ, ông nội, ngài thật sự không học sao?”
“Có chuyện gì?”
Bạch Thời liền kể sơ qua về chuyện của Phi Minh, Trì Hải Thiên biết rõ họ muốn kéo người tham gia thi đấu, có hỏi như vậy cũng không bất ngờ, ông đáp: “Thật sự không biết, có khoang trị liệu còn học cái đó làm gì?”
Bạch Thời nghĩ thầm cũng phải, dạ một tiếng, ôm em gái đi ra.
Từ sau khi quyết định nuôi tiểu nhân ngư, cậu đã điều tra những tài liệu liên quan, cũng không phát hiện nhân ngư có khả năng chữa trị, yên lặng gạch bỏ điều này.
Vậy thì chỉ còn lại hai quả trứng, mặc dù cậu vẫn luôn canh cánh chuyện trứng chết trong lòng, nhưng nếu có thể cứu người, cậu cũng có thể vì nghĩa mà hy sinh, nhưng vấn đề là việc này quá khó tin có hiểu không hả!
Cậu phải làm gì đây? Chẳng lẽ ôm hai quả trứng chạy tới nhà Phi Minh rồi nói: anh nấu thử xem, có khi lại chữa được bệnh cho em trai anh đó? Nếu làm vậy thật thì chắc lần này cậu còn chẳng nhận được ảnh có chữ ký, mà bị coi thành thần kinh rồi đá bay ra khỏi cửa ấy, quan trọng hơn là cậu không thể xác định được đến cùng thì hai quả trứng này có tác dụng hay không, nhỡ vô dụng thì đúng là làm trò hề, không bị Phi Minh cắt thành từng khúc là đã may rồi đó.
Bạch Thời cảm thấy sầu cả người, ôm tiểu nhân ngư về phòng nghỉ, dứt khoát không nghĩ nữa, thôi thì đi được bước nào hay bước nấy.
Bởi vì Rachael tới, Barlow lại xếp thêm hai trận đấu nữa, kiên nhẫn ngồi tiếp chuyện, hoàn toàn không có cảm xúc khó chịu, khá là độ lượng. Rachael đã đấu với gã nhiều năm, đương nhiên sẽ không khó chịu chỉ vì mấy chuyện cỏn con, giữ nguyên nụ cười nói chuyện phiếm với gã, có thể nói buổi tối này cả chủ và khách đều vui vẻ.
Phi Minh làm theo trách nhiệm hộ tống Rachael về nhà an toàn, sau đó định rời đi, Rachael kịp thời gọi y lại, khí thế trên người đã thu liễm rất nhiều, cười ôn hòa hỏi: “Lần trước tôi đã nói mình rất hợp duyên với cậu và muốn nhận cậu làm con nuôi, cậu thấy sao?”
Phi Minh hơi sững sờ, không đáp.
Rachael nhìn y: “Đang cảm thấy tôi lôi kéo cậu sao?”
Phi Minh lắc đầu, mặc dù gene cấp A không thường thấy, nhưng dù sao người này cũng đã xưng bá một phương, huống chi trước mặt Rachael chỉ có một thân một mình, một khi nhận lời thì sau này y sẽ có quyền thừa kế, nếu thực sự muốn lôi kéo thì việc gì phải làm đến mức ấy.
“Vậy là chưa nghĩ xong à?” Rachael nở nụ cười, hoàn toàn không miễn cưỡng, “Không sao, cậu có thể trờ về nghĩ kĩ, đi đường cẩn thận.”
Phi Minh dạ một tiếng, quay người bỏ đi.
Quản gia cung kính tiễn y ra ngoài, rót một chén hồng trà, bưng vào thư phòng: “Thiếu gia vẫn chưa buông sao?”
Quản gia nhìn Rachael lớn lên, có thể nói là tâm phúc của lão, Rachael không băn khoăn nhiều, khẽ thở dài: “Chưa, thật không biết nó đang nghĩ gì.”
Quản gia thăm dò: “Hay là nói thật cho thiếu gia biết?”
“Càng không thể, trước kia tôi có hỏi suy nghĩ của nó về cha, thằng bé nói mẹ nó bị bỏ rơi, cho nên hoàn toàn không có tình cảm với cha.” Rachael cười lạnh một tiếng, “May là tiện nhân kia đã chết sớm, nếu không tôi sẽ đích thân bóp chết ả, rõ ràng là bán, còn dám nói bỏ rơi? Có lẽ lúc ấy ả mang thai con của ai cũng không biết, nếu không phải lần trước tiểu Minh cứu tôi khiến tôi chú ý tới nó, chắc đến bây giờ tôi cũng không biết mình đã có con trai!”
Quản gia biết rõ lão không thoải mái với chuyện này lắm, liền cười nói sang chuyện khác: “Thiếu gia có gene cấp A đấy, xem ra là di truyền từ ngài rồi.”
Rachael cười gật đầu, sau đó nghĩ đến điều gì, nheo mắt lại: “Có điều đứa trẻ mà tiện nhân kia sinh với người khác thì đúng là phiền phức, tiểu Minh còn vì thằng nhãi đó mà thề, tôi không thể để cho nó ở cạnh con mình.”
Quản gia thấy lão đã nảy sát ý, không nhịn được mà nói: “Nhưng mà ông chủ, nếu để thiếu gia biết…”
Rachael hiểu thời gian tiếp theo Barlow sẽ theo dõi sát sao, im lặng một lát, chậm rãi mở miệng: “Mà thôi, chuyện này nói sau, huống chi tôi đã định mặc kệ, thằng nhãi phế vật kia cũng không sống được bao lâu…”
Rachael đang nói dở đột nhiên im bặt, sắc mặt chuyển sang màu tái nhợt rất nhanh, chén trà xong tay rơi trên bàn, nước bắn tung tóe khắp nơi, quản gia hoảng hốt, vội vàng tiến lên đỡ lão: “Thuốc đã hết hiệu lực?”
Rachael thở hổn hển vài lần, khàn giọng ra lệnh: “Lại đưa cho tôi một liều nữa.”
“Cơ thể ngài sẽ không chịu nổi…”
“Đừng nói nữa, lấy mau, tôi còn có chuyện cần làm.” Rachael vô lực tựa vào ghế, ánh mắt đột nhiên sắc bén, “Gã Barlow kia có dã tâm không nhỏ, tôi nhất định phải giết chết hắn trước khi tiểu Minh nắm quyền, nếu không thì phiền toái.”
Quản gia biết rõ không thể lay chuyển được, thở dài một tiếng, đành phải làm theo lão.
Chất lỏng lạnh buốt trôi vào trong cơ thể, sắc mặt Rachael dần dần tốt hơn, lão lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó bấm một số liên lạc. Giữa không trung nhanh chóng xuất hiện một người đàn ông hung hãn, người nọ liếc lão một cái, cười hỏi: “Thật là hiếm thấy, tìm tôi có việc gì?”
Rachael mỉm cười: “Mấy ngày trước cậu có tới biên giới, hiện tại đã đưa đám hải tặc dưới trướng quay về tinh hệ Bell chưa?”
“Hả?”
“Gần đây tin tức của tôi rất nhạy.” Rachael cười hỏi, “Các cậu phát hiện tinh hạch cao cấp thiên nhiên ở biên giới vũ trụ, vì vậy muốn biết liệu nơi đó có mỏ tinh hạch hay không, đúng chứ?”
Người đàn ông đối diện lập tức nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Cho nên?”
“Rất đơn giản, cậu trở về chắc chắc sẽ cần tìm điểm dừng chân, tôi cảm thấy sao Mê Điệt không tệ, đương nhiên, tôi hoàn toàn không có một chút hứng thú nào với cái mỏ của cậu, tất nhiên nó vẫn thuộc về cậu.”
“Điều kiện?”
“Cậu đánh một thế lực giúp tôi, sau đó cậu có thể lựa chọn tiếp quản địa bàn kia, tôi không muốn gì, chỉ muốn kẻ đó triệt để đi đời.” Rachael chậm rãi bổ sung, “Không một ai được biết việc này do tôi làm.”
Người đàn ông nọ im lặng nửa giây, từ từ nở nụ cười: “Rất thú vị, nói cụ thể đi.”
…
Nhiệt độ trên sao Mê Điệt duy trì gần mười ngày, cuối cùng cũng hơi giảm, Trì Hải Thiên vẫn ngồi đọc sách bên cửa sổ như mọi khi, chợt dừng một chút, ngẩng đầu: “Tinh hạch cao cấp?”
Bạch Thời gật đầu: “Nghe nói hành tinh nhỏ bên cạnh sao Ashes có khả năng chứa mỏ tinh hạch, mấy vị lão đại muốn dẫn đội đi xem, bọn con cũng phải đi theo.”
“Thiên nhiên?”
“Dạ.”
Trì Hải Thiên trầm ngầm một lát: “Ta đi sẽ cùng con.”
Bạch Thời chớp mắt lia lịa, nghĩ thầm, gần đây ông chủ bắt đầu lôi kéo cậu, chắc mang thêm một người cũng không sao, cậu dò xét Trì Hải Thiên, cảm thấy lão đầu rất có hứng thú với chuyện này, chẳng lẽ lúc trước thứ ông muốn mua ở hội đấu giá là tinh hạch? Cậu không nén nổi tò mò mà hỏi: “Nếu như không có mỏ thì sao ạ?”
Trì Hải Thiên hỏi: “Họ cảm thấy có, chắc trên tay phải có hàng mẫu đúng không?”
“Dạ.”
“Ở chỗ ai?”
“Rachael.”
Trì Hải Thiên bình tĩnh gật đầu, tiếp tục đọc sách.
Bạch Thời mất trọn vẹn vài giây để ngẫm ra, lá gan rung động: “Ông nội, ngài định ra tay cướp…. Không, mượn về xem ạ?”
Trì Hải Thiên không đáp, chỉ căn dặn: “Gió lớn rồi, vào đóng cửa sổ phòng ngủ lại.”
Bạch Thời lại dạ một tiếng, ôm em gái lướt đi, tiểu nhân ngư nằm sấp trên lưng cậu nghiêng đầu dò xét Trì Hải Thiên, mềm mại nói: “Quắc quắc, quắc quắc, ông nội là ai tế, sao em thấy ông rất nhợi hại?”
Bạch Thời mặt liệt: “Quắc quắc của em cũng muốn biết lắm.”
Cậu đặt em gái lên giường, đi qua đóng cửa sổ.
Từ sáng sớm ngoài trời đã âm u, bây giờ đang lóe lên mấy tia chớp, gió thổi vào mặt mang theo mùi ẩm ướt và lạnh lẽo, một cơn bão sắp nổi lên.