“Vương gia lòng mang thiên hạ, không chỉ chiếu cố một người là Ngọc Nhi.”
Còn có một nửa không viết: Nhưng mà thế giới của Thẩm Ngọc chỉ có một người là Vương gia.
“Ngọc Nhi, ngươi thật hiểu chuyện, khiến cho Bổn vương bớt lo hơn nhiều. Trấn Bắc Vương đổi đề tài, “Nhưng mà ngươi lại không lo nghĩ cho Bổn vương, ngươi nói xem có nên phạt hay là không đây?”
Thẩm Ngọc như trẻ con bĩu môi, y rõ ràng là lo nghĩ cho Vương gia hắn.
“Liền phạt ngươi tối nay lại tiếp tục hầu hạ Bổn vương.”
Vừa nói, Trấn Bắc Vương đã vén lên y phục của Thẩm Ngọc, bàn tay đưa vào đi khắp nơi thăm dò.
Thẩm Ngọc vội vàng viết lên giấy: “Biển thái y nói, chuyện kia…nên tiết chế.”
“Còn biết lấy Biển Thập Tứ ra làm khiên chắn cho ngươi rồi cơ đấy?” Trấn Bắc Vương cười mắng, “Người đó lắm thủ đoạn, không có chút ngay thẳng đứng đắn nào, không cần để ý tới, chỉ là, Bổn vương không nỡ để Ngọc Nhi vừa khỏi lại đau đâu.”
Trấn Bắc Vương lúc này mới đàng hoàng thu tay về, Thẩm Ngọc bỗng nhiên có chút mất mát, trong đầu nghĩ mình đúng thật là lập dị, Trấn Bắc Vương muốn y không cho, lúc hắn không muốn, y lại cảm thấy vắng vẻ. Thẩm Ngọc chưa bao giờ lo được lo mất, dù gì y cũng không có gì để mà sợ mất đi, nhưng hiện tại lại khác, y không muốn mất đi Trấn Bắc Vương.
Trấn Bắc Vương để cho Thẩm Ngọc ngủ, sớm đã ra khỏi Thiều Hoa Viện.
“Bọn họ đi đến nơi nào rồi?”
Dưới ánh trăng, Trấn Bắc Vương vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng.
Tống Thanh trả lời: “Ở trạm gác gần đây phái người đến báo, nói rõ là giờ Ngọ ngày mai có thể đến Bắc thành.”
“Được, ngày mai Bổn vương sẽ tự mình dẫn người mở lớn cổng thành nghênh đón Diệp đế.” Trấn Bắc Vương hạ lệnh, “Ngươi tối nay tăng thêm lính gác tuần tra, tăng cường bảo vệ bên trong thành cùng vương phủ, thời gian Bắc tuần lần này, không cho phép để Diệp đế gặp phải bất kỳ bất trắc gì.”
“Vâng.”
Trấn Bắc Vương dừng lại một chút, nói: “Thiều Hoa Viện bên này, ngươi tự mình trông chừng, không nên để Ẩn phi chạy loạn, với lại không được để cho bất kỳ ai đến gần Thiều Hoa Viện, nếu như có kẻ tiến vào, giết không tha.”
Tống Thanh bất ngờ, có điều là nếu Trấn Bắc Vương đã ra lệnh thì hắn tự có chủ ý của hắn, mình không nên hỏi nhiều.
“Kia còn Vương phi…”
“Để cho nàng biết điều mà đợi ở Lê Thanh Viện, Bắc tuần kết thúc. Theo Diệp đế cùng nhau trở lại kinh thành!”
Xem ra lần này Trấn Bắc Vương thật sự quyết tâm muốn hưu thê.