Qua khoảng mười mấy năm, bà lão không răng bắt đầu nhả khói thuốc ra ngoài.
Nó mấp máy hai cái, nghẹn lại.
Lại qua thêm mười mấy năm….
Bà lão không nín được nữa.
Nó y như bị ho lao, ho khụ khụ vài cái….
Sau đó nó ”Oẹ” một tiếng nôn ra.
.
Lúc rơi xuống đất, Du Hoặc theo bản năng mà hơi căng cứng người một chút.
Kết quả lại đè lên một đống thứ kỳ lạ.
Giống như một mớ hỗn độn của các vật cứng chất thành đống, bị hắn đè trúng rơi ra tan tác.
Lòng bàn tay hắn lại như bị một thứ gì đó nhọn tựa một cái sừng cắt qua.
Nhưng hắn không để tâm lắm.
Hắn nhanh chóng sờ đến chỗ đó che chắn lại, kêu Tần Cứu một tiếng, hai người trèo qua trốn ở phía sau một cái công sự che chắn.
Hắn cạy bật lửa ba cái, ánh lửa rốt cuộc sáng trở lại, nhưng mỏng manh hơn rất nhiều.
Du Hoặc giơ ngọn lửa quét một vòng, phát hiện thứ bọn họ dùng để che chắn thực ra là một cái tủ.
Cái tủ đã bị rỉ đến biến dạng, khoá với cửa tử dường như đã hợp nhất lại, căn bản là có đập cũng không mở, nhưng mơ hồ có thể nhìn được hoa văn trên đó.
Kiểu dáng của hoa văn cực kỳ quen mắt, cái đồng hồ quả quýt của ông thuyền phó tóc húi cua cũng giống y chang như thế.
Sau đó bọn họ thấy sàn gỗ, tủ gỗ bị phủ rêu xanh hết một nửa, cầu thang cũng bị sập một nửa…. Thậm chí còn có một ô cửa sổ trong màu xám trước mặt họ.
Đây chắc hẳn là một con thuyền đã bị vứt lâu năm, nhưng thuyền này đang cập ở chỗ nào, bọn họ cũng không biết rõ.
Du Hoặc nhìn lướt qua thăm dò, trong khoang thuyền có hai cây cột thẳng đứng, xuyên qua cả trần và sàn nhà.
Từ hai cây cột này có thể tưởng tượng ra, có lẽ lúc ấy thuyền này đã đụng phải sóng to, vừa cao vừa cuộn trào, sau đó đẩy con thuyền thẳng tới con dao đá sắc nhọn.
Bên cạnh những cột đá được chất đầy xương người vừa vàng vừa trắng, như một ngọn đồi bị sụp đổ.
Rất nhiều đầu lâu nằm nghiêng lệch trong đó, hố mắt đen thẳm lặng lẽ nhìn hai người ở nhiều góc độ khác nhau.
Bọn họ vừa mới đáp xuống đất đã trúng ngay cái này.
Lúc Du Hoặc đi thăm dò xung quanh, tay phải chống xuống đất.
Tủ sắt không biết bằng cách nào mà tích được cả một vũng nước, lòng bàn tay hắn chạm vào mặt nước, nước lạnh rét thấu xương.
Khoảng khắc cơn ớn lạnh tràn vào đầu, hắn đột nhiên có cảm giác…. dường như rất quen thuộc.
Khoang thuyền nghiêng lệch, cột đá sắc nhọn, bao gồm cả đống xương cốt trắng bóc ở đầy đất kia nữa.
Ngay cả cái mùi ngột ngạt này, dường như cũng đã được ngửi qua ở đâu đó.
Thật giống như đã từng có một ngày nọ, hắn ở cùng một vị trí này ló đầu ra, thấy được cảnh tượng tương tự.
Nước lạnh hơn một chút so với hiện tại, trong khoang thuyền vẫn còn những vết tích của con quái vật nhầy nhụa kia, toả ra một mùi thối rữa trộn lẫn với gỉ sét, giống y chang như hiện tại, thậm chí còn nồng nặc hơn….
Nồng nặc đến mức vừa mở miệng nói chuyện đã muốn trào ra ngoài.
Hắn mân mê môi, các khớp ngón tay chống chóp mũi, đến thở cũng không muốn thở.
Sau đó có người vỗ vỗ vai hắn, nói: ”Tổng giám thị, cho xin điếu thuốc.”
……
”Cái gì cơ?” Du Hoặc đột nhiên hoàn hồn, theo bản năng quay đầu lại.
Tần Cứu ở ngay phía sau hắn, đang đưa tay lau kính cửa sổ, để lại ba dấu vân tay.
Anh vân vê lòng bàn tay, sửng sốt đôi chút: ”Cái gì là cái gì?”
”Anh vừa nói cái gì đó?” Du Hoặc hỏi.
”Tôi á?” Tần Cứu nói: ”Tôi có nói chuyện đâu.”
Du Hoặc nhíu mày, lại mau chóng thả lỏng, khôi phục lại cảm xúc thường ngày.
”Sao thế? Ở đây nhiều sóng nhiều nước quá, gặp ảo giác hả?” Tần Cứu bật cười.
”Ờ.”
Du Hoặc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía khoang thuyền mà thăm dò thêm lần nữa.
Hắn thay đổi tư thế, vừa mới quăng câu nói kia ra, ngón tay lại đâm trúng thứ gì đó.
Một vết đứt ngắn, rơi vào khoảng trống dưới tủ sắt.
Du Hoặc cau mày nhặt thứ kia lên, dùng ngọn lửa rọi tới.
Hắn cẩn thận nhìn một lát, phát hiện ra đó thế mà lại là một nửa điếu thuốc.
….
Mấy ngày trước? Hay là hơn mười ngày trước?
Ở chỗ nghỉ ngơi dưới chân núi kia, bà chủ đanh đá Sở Nguyệt có nói, phòng thi có rửa cũng không sạch nổi, có lẽ sẽ tìm được một ít vết tích của nhiều năm trước từ người nào đó….
.
Cách đó không xa, quái vật bị sặc do cái miệng đầy thuốc đang ở phía sau cột đá, nó cực kỳ to lớn, không thể thấy rõ toàn bộ diện mạo.
Nó sẽ sớm đi xuống và tấn công sang đây.
Du Hoặc biết bản thân nên tập trung chú ý, canh thời gian mà phản kích…
Nhưng không biết như thế nào, hắn nhìn nửa điếu thuốc đã sớm biến dạng thất thần một hồi lâu.
Thử nhớ lại câu nói kia, lại phát hiện nhớ không được đầy đủ cho lắm.
Hắn không nghe rõ được nội dung, cũng không nghe rõ được giọng nói đó.
Hắn căn bản không biết đó là ai nói, nhưng tại thời điểm nó biến mất và khoảnh khắc nhìn thấy nửa điếu thuốc, hắn đột nhiên có hơi….. buồn mà không hề có một lý do nào.