*TMD: đây là từ chửi tục.
Tiêu Nhược Vân lập tức nhíu mày, “Cẩm nhi, muội. . . . . Một cô nương sao có thể nói tục? Cầm thú? Tên Bát vương gia kia khi dễ muội sao? Hắn phát hiện muội là nữ nhi rồi sao?”
“Không biết, ta, ha ha. . . . . . Ta không sao, trong lòng ta chỉ là có chút không thăng bằng, sư huynh, đi nhanh đi, ta thật sự là đói đến mức muốn hôn mê rồi!” Đoàn Cẩm Sơ cười khúc khích một tiếng, nói vài ba lời, rồi làm ra một vẻ mặt sắp té xỉu.
Tiêu Nhược Vân quả nhiên sốt ruột, vội cầm tay của nàng bước nhanh đi về phía nhà chính, nàng cũng không cự tuyệt nữa, để tránh cho Tiêu Nhược Vân hoài nghi cái gì, dù sao, nàng căn bản không hiểu rõ chủ nhân trước kia của thân thể này cùng Tiêu Nhược Vân đã phát triển đến một bước kia chưa, cho nên. . . . . .
Vào phòng, Hà Linh và Lộ Phi Dương đã ngồi ở trước bàn, bốn mặn một canh, đã bày đũa dọn xong tất cả chờ bọn họ, lúc bước vào cánh cửa, Tiêu Nhược Vân nhỏ giọng nói: “Cẩm nhi cẩn thận.”
Lần đầu tiên được người khác che chở săn sóc như vậy, trong lòng Đoàn Cẩm Sơ nong nóng, nghiêng mặt đi thản nhiên cười, “Ta không sao, thật cảm tạ sư huynh.”
“Ha ha.” Tiêu Nhược Vân cười ấm áp, vịn vào bả vai nàng, đỡ nàng đi vào trước bàn ngồi xuống, lại nhận được vẻ mặt chế nhạo của Lộ Phi Dương, khẽ cười nói: “Sư muội ở Bát vương phủ bị chọc tức, bây giờ lại đói muốn xỉu, ta sợ muội ấy đi không vững mới đỡ, đệ không cần phải dùng ánh mắt ấy nhìn ta.”
“Đại sư huynh, cái gì ta cũng không nói a! Sư muội cùng ngươi. . . . . . Ha ha, người nào mà không biết a! Không cần giải thích.” Lộ Phi Dương cười trêu ghẹo nói, ánh mắt lại nhìn hai người với biểu tình ‘đã biết tất cả’, làm cho Đoàn Cẩm Sơ lập tức đỏ mặt, bất mãn kháng nghị nói: “Nhị sư huynh, không cho phép huynh nói bậy!”
“Ha ha ha, mau mau ngồi xuống dùng bữa đi, muội không thể té xỉu, nếu không đại sư huynh sẽ vội chết a!” Lộ Phi Dương bới cơm cho bọn họ, cười to không dứt.
Hà Linh nghiêm mặt, đột nhiên đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài, bỏ lại lời nói: “Mọi người ăn trước đi, ta đi ra ngoài một chút.”