Lúc hắn cách Chu Thanh Lạc hai bước, bỗng nhiên có một vật thể không xác định bay tới, “bộp” một tiếng, đập chính xác lên mặt anh Khiên.
Anh Khiên dừng bước lại, mặt tức giận xoay người gào to: “Cái gì đấy? Đứa nào ném tao?”
Tống Lăng xé tờ quảng cáo nhiều tiền cần con(*) trên bức tường loang lổ, vo thành một cục, mặt không cảm xúc ném trúng mặt anh Khiên, “Ném chó ấy mà.”
(*) Nhiều tiền cần con 重金求子: Một kiểu quảng cáo lừa đảo bên Trung Quốc.
Nam sinh vạm vỡ hùng hổ: “Con mẹ mày, mày nói ai là chó?”
Chu Thanh Lạc: “…” Cái gì thế?
Anh Khiên thẹn quá hoá giận, cầm dao nổi giận đùng đùng đi tới chỗ Tống Lăng.
Lúc vừa rồi anh Khiên cầm dao đi tới chỗ mình, Chu Thanh Lạc không hoảng sợ chút nào, nhưng giờ đây hắn đi tới chỗ Tống Lăng, tim cậu đã dâng tới tận cổ họng.
Ở cạnh Tống Lăng lâu như vậy, Chu Thanh Lạc đại khái biết tính tình của hắn như thế nào.
Trong cơ thể hắn dường như có thừa chỉ số phá hoại khổng lồ, nếu như hắn bị kích thích hoặc chạm đến vết thương hắn không cho phép, những thứ trí mạng kia có thể bộc phát ra ngoài, giống như phá hỏng nghi thức khai trương trung tâm thương mại Nhật Húc, muốn lôi Tống Triệu Quang nhảy xuống, muốn đâm chết Phương Hằng.
Liều mạng với người khác, lấy mạng đổi mạng.
Anh Khiên vừa mới vọt đến trước mặt Tống Lăng, còn chưa kịp làm bất kì động tác nào, Tống Lăng đã nắm được cổ tay hắn vặn một cái, anh Khiên bị đau, tay không còn sức, dao cũng rơi xuống.
Trong nháy mắt dao vừa mới rơi xuống, một bàn tay khác của Tống Lăng đã bắt lấy, đồng thời nắm chặt lấy cổ tay anh Khiên, kéo hắn vào, cánh tay hướng lên, Tống Lăng kẹp ở cổ hắn, giữ chặt sau lưng hắn.
Tiếp đó lưỡi dao trong tay xoay một cái, lưỡi dao lộ ra, nhẹ nhàng đặt lên động mạnh chủ của anh Khiên.
Dao trong tay hắn như mọc thêm mắt.
Một loạt các động tác dễ như trở bàn tay, giống như đang thoải mái chơi đồ chơi vậy.
Anh Khiên sợ đến ngu người, ở cổ có cảm giác lạnh như băng của lưỡi dao, bên tai truyền tới giọng nói hờ hững thản nhiên nhưng lưỡi dao lại càng khiến cho người ta sợ hãi.
“Sợ hả?”
Chuyện Chu Thanh Lạc lo lắng nhất đã xảy ra.
Đám đệ của anh Khiên trợn tròn mắt, người trước mặt này da trắng lạnh, vẻ mặt u ám, ánh mắt dữ tợn, trên động mạch chủ còn có một hình xăm giương nanh múa vuốt, giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục lấy mạng người khác.
Bình thường bọn họ cũng chỉ cầm dao doạ người, chứ chưa từng làm thật.
Giờ gặp được một đại ca xã hội thật sự, bọn họ hoàn toàn không biết phải làm như thế nào.
Anh Khiên cũng trợn tròn mắt, lờ đi hình tượng đại ca không để ý người khác không nói nhiều, cả người run lên, vì căng thẳng mà giọng nói thay đổi.
“Anh trai, các anh em sau này đều nghe lời anh mà.”
Đám đàn em liền vội vàng gật đầu phụ hoạ, “Vâng, anh, ông nội, sau này bọn em nghe anh hết, anh buông dao xuống trước đã.”
Tống Lăng không để dao xuống, thậm chí còn nhẹ nhàng đè dao lên động mạch chủ của hắn.
Vẻ mặt anh Khiên phờ phạc, trán đổ mồ hôi.
Tống Lăng cười khẽ, “Mày có biết vẻ mặt bây giờ của mày như thế nào không?”
“Không… Không biết.”
Tống Lăng hất cằm lên, chỉ thiếu niên chật vật ngồi xổm trong góc, “Lúc nãy mấy người chúng mày đánh nó, nó cũng giống mày bây giờ, sợ hãi, bất lực, tuyệt vọng, căm ghét, cũng hi vọng chúng mày bỏ qua cho nó.”
Nam sinh vạm vỡ bị vẻ mặt của Tống Lăng doạ sợ, vội vàng nắm cánh tay Chu Thanh Lạc cầu xin tha thứ, “Anh ơi, anh khuyên nhủ bạn anh giúp em, bỏ, bỏ dao xuống đi.”
Chu Thanh Lạc không biết khuyên thế nào, bởi vì vẻ mặt Tống Lăng lúc này lại có chút không cam lòng và oán hận hiện sơn lộ thuỷ, cảm xúc thái quá rất giống như kích động, tựa như người bị bắt nạt chính là hắn.
Tống Lăng khẽ cười một tiếng, lại nhỏ giọng nói: “Làm sao? Lúc bắt nạt người ta thì tiêu sái như vậy, sao đến lượt mình rồi lại run rẩy thế? Người xấu thì có tư cách gì mà sợ chết chứ? Hử?”
Giọng hắn âm u, anh Khiên cũng sắp khóc đến nơi, “Bọn em, bọn em đùa với cậu ta thôi. Sau này… Sau này bọn em không dám nữa đâu ạ. Thật đấy ạ.”
Chu Thanh Lạc cố tình cười ung dung một tiếng, nói với Tống Lăng: “Được rồi, chúng ta không chấp nhặt với đám quỷ này nữa, đi thôi.”
Tống Lăng liếc nhìn đồng hồ, cười, lại gần bên tai anh Khiên, dùng âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe được, nói lạnh như băng, “Giờ tao trả dao cho mày, mày dám đâm tao không? Thằng phế vật bắt nạt kẻ yếu.”
Tống Lăng nói xong thì lập tức buông tay, lưỡi dao không gập lại, cán dao nhét vào trong tay anh Khiên, cười khiêu khích.
Anh Khiên cầm được dao, cả người run lên, giống như một con chó điên tức giận, vung tay đâm đến chỗ Tống Lăng.
Tống Lăng được như ý thì cười một tiếng, đưa tay ra đỡ, lưỡi dao quét qua cánh tay hắn, vạch ra một vết rách, máu tươi lập tức tranh nhau phun ra theo vết thương.
Cùng lúc đó, sau lưng truyền tới một tiếng gầm giận dữ, “Này! Để dao xuống! Cậu đang làm cái gì đấy hả!”
Nghe được giọng nói này, tất cả mọi người đều sợ ngu người.
Đám đàn em của anh Khiên nhìn thấy cảnh sát đến thì vội vàng chim muông tan tác, chạy ngược chạy xuôi, chỉ chốc lát đã không còn lại cái bóng.
Anh Khiên bị cảnh sát giữ lại.
Một người đàn ông trung niên chạy tới, hận rèn sắt không thành thép mắng: “Tại sao lại là cậu? Lần trước nhà trường đuổi học cậu, cậu quên mẹ cậu đã cầu xin như thế nào rồi hả?!”
Đầu Chu Thanh Lạc đầy tiếng ong ong vang dội, vội vàng chạy tới, cầm khăn giấy ấn lên vết thương đang chảy máu của Tống Lăng.
Bởi vì quá căng thẳng, cậu rút nhiều lần mới lấy được giấy.
Cậu còn không quên hùng hổ với anh Khiên, “Mày không chỉ bạo lực học đường mà còn cầm dao đâm người bị thương. Anh ấy là nhóm máu RH âm, mất quá nhiều máu thì mày truyền được hả?”
Tống Lăng nhìn vết thương nhỏ như vậy, cũng không đến nỗi mất quá nhiều máu.
Có điều nhìn thấy dáng vẻ Chu Thanh Lạc lo lắng vì hắn, mất máu quá nhiều cũng không sao.
Chu Thanh Lạc: “Còn vị giáo viên này nữa, ông lại không quản được đám học sinh hư của trường ông rồi. Tôi phải lên mạng đưa các ông ra ánh sáng, để cho tất cả mọi người thấy, trường học của các ông đào tạo được ra thứ rác rưởi gì của xã hội. Nếu như các ông không quản được thì giao cho cảnh sát đến quản đi!”
Người đàn ông trung niên: “Vâng vâng vâng, thật sự rất xin lỗi ạ.”
Anh Khiên không phục: “Thầy ơi, là thằng kia cầm dao uy hiếp em, nó còn khích em, nói là để em đâm nó, là thằng đó.”
Thầy chủ nhiệm: “Cậu im miệng đi! Người cầm dao là cậu, đâm người cũng là cậu, người ta điên hay sao mà khích cậu đâm người ta?”
Tống Lăng dửng dưng mở miệng: “Nói đúng đó.”
Chu Thanh Lạc nhìn về phía Tống Lăng, mặt hắn không cảm xúc, nhưng nhìn vào thì vẫn có thể thấy được sự hài hước trong mắt.
Không biết hắn nói “Nói đúng đó”, là đồng ý với lời thầy giáo, hay là đồng ý với…
Điên rồi.
“Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa, có gì thì đến đồn cảnh sát khai.” Cảnh sát mặc thường phục ghi số thẻ căn cước và số điện thoại của hai người vào, “Tiên sinh, trước hết cậu đưa bạn mình đến bệnh viện băng bó chút đi, sau đó đến đồn cảnh sát ghi chép.”
Chu Thanh Lạc và Tống Lăng đi ra ngoài, thiếu niên bị bắt nạt đột nhiên chạy tới, cúi người thật sâu với bọn họ, “Cảm ơn anh.”
Chu Thanh Lạc: “Cậu tên là gì?”
“Ngô Hàm ạ.”
Chu Thanh Lạc vung tay một cái: “Đừng cảm ơn chúng tôi, 110 không cần tín hiệu không mất tiền điện thoại cũng có thể gọi được, hơn nữa có người tiếp 24/24, đã muộn thế này, nhỡ gặp người mù đi bộ còn khó khăn hơn cả tìm cảnh sát.”
Cảnh sát thiếu chút nữa đã bị Chu Thanh Lạc chọc cười.
Chu Thanh Lạc nhìn về phía Tống Lăng, “Đi thôi, đến bệnh viện băng bó chút.”
Tống Lăng bực bội không lên tiếng, lát sau mới yên lặng mở miệng: “Chu Thanh Lạc này, với ai cậu cũng mềm lòng như vậy sao?”
Thấy người đáng thương là có thể đưa tay kéo một cái, giống như đối xử với hắn, đã vô số lần đưa tay kéo hắn một cái cứu viện.
Chu Thanh Lạc đối với ai cũng như vậy hết sao? Cũng không phải chỉ đối xử như vậy với riêng hắn.
Tống Lăng càng nghĩ càng không vui.
“Gặp phải chuyện bất bình thì hét một tiếng, lúc nên ra tay thì ra tay, đừng nói nhảm nữa, đến bệnh viện.”
Tống Lăng: “Đỡ tôi một chút.”
Chu Thanh Lạc đỡ hắn lên.
Tống Lăng: “Lo cho tôi vậy à?”
Chu Thanh Lạc dừng chân, nhớ lần trước Tống Lăng giả vờ chuột rút bắt cậu khiêng nửa ngày thì buông tay.
“Tự đi đi, anh không bị thương ở chân.”
“Chậc, vừa rồi rõ ràng cậu còn rất lo cho tôi, sao lật mặt còn nhanh hơn lật sách vậy?”
Chu Thanh Lạc nghĩ thầm người lật mặt nhanh hơn lật sách phải là anh mới đúng.
Chu Thanh Lạc không biết Tống Lăng có phải người có hai nhân cách không, một nhân cách không biết xấu hổ, quấn quýt không tha, dường như chuyện trong thiên hạ cũng đều có thể dùng một câu để nói giống như bây giờ, nhân cách khác thì từng bước cực kì âm lãnh tàn bạo điên cuồng, chỉ cần kích thích một chút là có thể khiến cho hắn muốn đi huỷ thiên diệt địa.
Sao hắn có thể nhảy qua nhảy lại, chuyển đổi tự nhiên giữa hai nhân cách này như vậy.
Nhưng Tống Lăng thật sự bị bệnh.
Nếu người nào đó không có tay, Tống Lăng không thể làm gì khác hơn là tự túc, đi đến khoác cánh tay mình lên bả vai người ta, tựa nửa người vào người cậu.
“Thật sự bị thương đó, đỡ một chút thôi nha.”
Chu Thanh Lạc: “Anh đợi tôi một chút, tôi gọi điện thoại cho ba, để ông ấy bớt lo.”
“Điện thoại ở đâu?”
“Trong túi quần.”
Tống Lăng đưa cánh tay chưa bị thương tìm đến túi quần Chu Thanh Lạc.
Cách lớp vải mỏng, Chu Thanh Lạc có thể cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay của hắn, hơi lạnh, nơi tay hắn lướt qua có hơi buồn.
Chu Thanh Lạc không tự chủ được mà cứng đờ cả người, “Anh nhanh lên chút đi.”
Tống Lăng thong thả lấy điện thoại ra, “Đừng gấp, tôi không sờ loạn đâu.”
“…”
Chu Thanh Lạc trợn mắt nhìn hắn, còn chưa mở miệng mắng chửi người, Tống Lăng đã chơi đòn phủ đầu, “Cậu không có tay, tôi đành phải cầm giúp cậu vậy.”
“…”
“Chu Thanh Lạc à, giờ cậu rất trắng, mặt đỏ lên nhìn rõ lắm.”
Chu Thanh Lạc giận cười, “Tại sao miệng anh lại dài như vậy hả?”
Người nào đó trả lời nghiêm túc, bấm bấm ngón tay đếm, “Để n cơm này, nói chuyện này, còn có hôn nữa.”
“…”
“Miệng không dài thì nụ hôn đầu của cậu cũng sẽ không có đâu.”