Diêm Mặc là của hắn! Ai dám cướp, hắn liền giết kẻ đó!
Người thanh niên với hình xăm quỷ dị và vết sẹo khó coi trên mặt cong môi cười một nụ cười hung ác.
Thằng nhỏ khá là xúi quẩy, vừa hay nhìn thấy vẻ tàn nhẫn thâm độc lóe qua trên mặt Nguyên Chiến rồi biến mất, lập tức sợ tới mức run lên, lại còn tè ra quần.
Nghiêm Mặc đang định đứng dậy đi qua xem Nguyên Chiến liền cúi đầu nhìn dòng nước tiểu nong nóng chảy dài trên đùi mình …… Có xúc động muốn giết người.
Không biết có phải thằng nhỏ cảm giác được sát khí tỏa ra trên người Nghiêm Mặc hay không, nó ngoan ngoãn tuột xuống khỏi người hắn, khụt khịt mũi chui vào góc tường ngồi xổm xuống, co mình lại thành một cục.
Nghiêm Mặc nhìn thằng bé sợ đến phát run, lại nhìn Nguyên Chiến đang nhếch môi cười đểu, yên lặng đổi hướng đi đến bên thằng bé.
Vừa đi hắn vừa tự thôi miên mình: Giá trị cặn bã, giá trị cặn bã, hết thảy đều vì giảm bớt giá trị cặn bã!
Mẹ kiếp! Hắn thật muốn đè một lớn một nhỏ này ra quất một trận!
Có một điều hơi hơi an ủi là, buổi tối Nghiêm Mặc kiểm tra điểm cặn bã của mình, phát hiện hắn giảm được tổng cộng một ngàn điểm, mở được quyền sử dụng điều thứ ba của sách hướng dẫn.
Trước đó là cứu Nguyên Chiến và Mãnh khỏi móng vuốt Cửu Phong, có thể bởi vì tình huống không quá nguy cấp, nên sách hướng dẫn chỉ giảm mỗi người 50 điểm, hai người mới là 100 điểm.
Lần này cứu thằng bé, thì trực tiếp giảm được 100 điểm.
Thêm những thứ linh tinh vụn vặt khác, tỷ như xây phòng, phổ cập kiến thức về thảo dược và cây cối, còn có kiến thức về thức ăn, muối đỏ và phương pháp tinh luyện muối, cùng với phương pháp cấp cứu người bị đông lạnh hôn mê, tổng cộng giảm 56 điểm.
Điều khá đặc biệt là, hắn cứu Nguyên Chiến bởi vì sử dụng năng lực quá độ mà bất tỉnh, đồng thời còn điều trị thân thể Nguyên Chiến, sách hướng dẫn giảm cho hắn 100 điểm, lý do là hắn dùng phương pháp ôn hòa giúp dân bản xứ thăng cấp thành công.
Kỳ quái, chẳng lẽ sách hướng dẫn ủng hộ và hy vọng hắn giúp dân bản xứ thăng cấp?
Vì sao?
Nghiêm Mặc nghĩ đến rất nhiều lý do, nhưng điều hắn cảm thấy có khả năng nhất là, có phải sách hướng dẫn hy vọng sinh vật nơi này có thể tận lực khai phá năng lực của bản thân, mà không phải sử dụng một lượng lớn tài nguyên của tinh cầu để sinh sống và tranh đoạt, bởi vì sử dụng còn đi kèm với gây thiệt hại.
Không nói về suy đoán này nữa, điều Nghiêm Mặc cảm thấy hứng thú nhất bây giờ là sách hướng dẫn khen thưởng cho hắn lần thứ ba.
—— Chúc mừng kẻ lưu đày giảm hơn 1000 điểm cặn bã, tổng cộng giảm được 1006 điểm. Vì để khen thưởng cho tính tích cực của kẻ lưu đày, đồng thời cũng để kẻ lưu đày cải tạo tốt hơn, khen thưởng một bộ dụng cụ phẫu thuật, bao gồm dao giải phẫu, kéo, các loại nhíp và kẹp mạch máu*, mời đến danh sách khen thưởng lĩnh.
*Kẹp mạch máu


Chú ý: Bộ dụng cụ phẫu thuật này làm mất không bổ sung, mong kẻ lưu đày sử dụng làm điều thiện, dùng nhiều hơn, để sớm ngày khai sáng tâm mình.
Nghiêm Mặc vừa nhìn thấy mấy chữ dao giải phẫu liền hưng phấn la lên một tiếng, làm Cửu Phong giật mình phạch một cái mở banh cánh ra.
Cửu Phong trợn mắt: “Ục ục, ục ục.” Hù chết chim, đang yên đang lành la cái gì?
Cửu Phong không vui, cái miệng cong cong mổ nhẹ đầu Nghiêm Mặc một cái.
Cửu Phong cảm thấy mình đã mổ rất nhẹ rồi, nhưng Nghiêm Mặc thì bị mổ cho tỉnh ngủ mà ôm đầu: “Nhẹ chút, anh trai à, đầu tôi bị anh mổ hói cả rồi!”
“Ục ục, ục ục.” Nghe lời, ngủ! Còn ồn nữa là ngày mai không cho mi đi cái hang đá đáng ghét kia.
“Ừa ừa ừa, tao ngủ liền.” Đang hưng phấn quá mức thì làm sao Nghiêm Mặc có thể ngủ được? Nín được một lát thì hắn trộm lấy dao phẫu thuật từ trong danh sách khen thưởng ra, vuốt ve âu yếm một hồi lâu.
Chất liệu của nó có hơi lạ, không giống kim loại cho lắm, Nghiêm Mặc cũng không để ý, hắn ước chừng trọng lượng và độ sắc bén, rất vừa tay, hắn cảm thấy hài lòng hết sức.
Hắn dùng kim châm không quen, mà kim cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình. Nhưng dao giải phẫu thì khác, hồi hắn còn trẻ từng lấy dao giải phẫu ra phi, luyện ra tuyệt chiêu phi dao, tuy nói không thể nào sánh bằng Tiểu Lý phi đao, nhưng muốn phi một vật trong trạng thái tĩnh hắn vẫn có thể ra tay chính xác.
Có dao giải phẫu trong tay, ta có thiên hạ. Ha ha ha!
“Ục ục ục ục.” Mi đang chơi cái gì đó? Con chim cúi đầu, há mồm ngậm con dao trong tay Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc sợ hết hồn, vội vàng trả dao lại danh sách khen thưởng, nếu làm mất thứ này, hắn sẽ đau lòng tới chết!
Kiệtttt? Sao không có? Cửu Phong cũng không ngủ nữa, nhìn chằm chằm bàn tay Nghiêm Mặc. Nhưng trong tối nó không nhìn rõ như ban ngày, trong hang còn u ám, vừa rồi nếu không phải nhìn thấy một tia phản quang lóe lên, nó cũng sẽ không chú ý tới quái hai chân nhỏ đang cầm trong tay thứ gì đó.
Nghiêm Mặc sờ sờ đầu nó trấn an: “Không có gì, mày nhìn lầm rồi, mau ngủ đi.”
Đúng lúc này, vẻ mặt Cửu Phong đột nhiên xuất hiện một loại biểu cảm không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, như là kinh ngạc, lại như là hoảng sợ, còn mang theo một chút vui sướng.
“Kiệttt? Hai chân nhỏ, chẳng lẽ mi không phải quái hai chân, mà là…… đồng loại của ta?”
“Tao không phải quái hai chân, tao là Nghiêm Mặc, tao cũng không phải đồng loại của mày, tao là người.” Nghiêm Mặc tiếp tục vuốt đầu Cửu Phong, cười dịu dàng.
Cửu Phong rũ đầu xuống, áp trán mình lên trán Nghiêm Mặc cọ hai cái, yết hầu phát ra tiếng ục ục vui sướng.
Nghiêm Mặc cả kinh, Cửu Phong đang làm gì vậy? Vì cái gì lại vui như thế?
…… Không đúng! Hình như vừa rồi Cửu Phong đang đối đáp với hắn? Nó hiểu lời hắn nói sao?
“Cửu Phong?” Nghiêm Mặc hoàn toàn quẳng chuyện dao phẫu thuật ra sau đầu, hắn thí nghiệm. Vừa rồi hắn làm cái gì nhỉ? Hình như là đặt tay lên đầu Cửu Phong?
Cửu Phong nghiêng đầu nhìn hắn: “Kiệttt? Mi kêu ta sao?”
Nghiêm Mặc nắm tay lại làm động tác thắng lợi trong lòng, vuốt đầu Cửu Phong nói: “Đúng, tao đang kêu mày đó, Cửu Phong, mày thích cái tên này không?”
“Ục ục, tên?”
“Đúng, tên. Tao, Nghiêm Mặc. Mày, Cửu Phong.”
“Kiệt?”
“Mày không nghe hiểu sao? Tao là Nghiêm Mặc, tao không phải quái hai chân, tao…… Đệt!” Nghiêm Mặc cảm thấy có gì đó không đúng, mũi nhột nhột, hắn đưa tay quệt một cái liền thấy tay dính đầy máu.
Chảy máu mũi chỉ mới là bắt đầu, rất nhanh sau đó hắn cảm thấy ấn đường như bị thứ gì đó đâm vào, đau nhức không thôi, ngay sau đó đau đớn khuếch tán ra xung quanh, cả phần đầu hắn như bị búa bổ đôi.
“A! A a a!” Nghiêm Mặc ôm đầu.
“Kiệt! Khặc khặc!” Cửu Phong không rõ quái hai chân nhỏ bị làm sao, vừa rồi bọn nó đang nói chuyện, đột nhiên quái hai chân nhỏ rên lên như sắp chết.
Nghiêm Mặc đau tới mức hôn mê bất tỉnh.
Cửu Phong cuống lên, nó đứng dậy, kêu vài tiếng với Nghiêm Mặc, còn dùng miệng đẩy đẩy hắn vài cái.
Thấy Nghiêm Mặc không nhúc nhích, Cửu Phong quýnh quáng, không cần biết bây giờ đang là ban đêm hay ban ngày, nó bay ra khỏi sào huyệt.
Khó khăn lắm nó mới tìm được một con cùng tộc, cho dù con đó không có cánh cũng không có lông, nhưng con đó có thể nói chuyện với mình, nó không muốn con đó chết!
“Kiệttt ——!” Tiếng kêu to đầy thê lương xé rách bầu trời đêm tĩnh lặng.
Nguyên Chiến đang ngủ say trong phòng đá đột nhiên xoay người ngồi dậy, mở to mắt, đứng lên bước nhanh đến bên cửa sổ.
Mãnh cũng cảnh giác mà mở mắt, nhẹ nhàng đứng dậy, chạy đến cạnh Nguyên Chiến: “Làm sao vậy? Tao nghe thấy tiếng kêu của Sơn Thần Cửu Phong, sao khuya vậy rồi nó còn bay ra ngoài?”
Thằng nhóc A Ô nằm rúc trong một góc da thú ngủ đến bất tỉnh nhân sự, không bị đánh thức.
Nguyên Chiến xốc mành da thú lên, mở tấm ván gỗ chắn gió ra, thò đầu nhìn lên không trung, Cửu Phong bên ngoài đã bay đi đâu không thấy.
“Vụ gì vậy trời?” Mãnh cũng bước đến trước cửa sổ, cùng thò đầu ra ngoài nhìn xem.
Nguyên Chiến thu hồi ánh mắt, thần sắc đầy nghi hoặc và nặng nề: “Tao cảm thấy…… Diêm Mặc có thể đã xảy ra chuyện.”