Mặt Bạch Lạc sưng lớn, bên trên đã xanh tím một mảnh.
Gương mặt vốn dĩ đẹp đẽ như vậy, hiện tại nhìn qua lại thảm không nỡ nhìn.
“Bạch Lạc!”
Xích Viêm là thật sự tức giận.
Hắn lớn như vậy rồi, còn chưa từng bị hạ nhân nào ngỗ nghịch như vậy.
Những hạ nhân kia có kẻ nào nhìn thấy hắn không phải là khom lưng uốn gối?
Chỉ có Bạch Lạc, một lần lại một lần thử thách giới hạn của hắn!
Bây giờ cư nhiên còn nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy!
Dáng vẻ của Xích Viêm thực sự quá mức đáng sợ.
Khí thế cường đại trên người hắn, khiến tất cả hạ nhân xung quanh toàn bộ đều bị dọa quỳ hết xuống đất.
Chỉ có Bạch Lạc, sau khi bị hắn đánh, lại lần nữa từ trên mặt đất đứng dậy.
Y không biết đã quỳ gối trước Xích Viêm bao nhiêu lần rồi.
Bây giờ y không muốn quỳ nữa!
Một người ngay cả chết cũng không sợ, còn có thứ gì đáng để y sợ hãi?
Bạch Lạc nghiến răng nhìn Xích Viêm, hôm nay cho dù Xích Viêm có giết chết y, y cũng tuyệt đối sẽ không xin lỗi Thẩm Vân Niệm!
Sắc mặt Xích Viêm quả thực khó coi không nói nên lời.
“Bạch Lạc, ngươi thật sự là bị bổn vương sủng hư rồi. Cư nhiên ngay cả mệnh lệnh của bổn vương cũng không nghe.
Ngươi không phải không chịu xin lỗi Vân Niệm sao? Bổn vương sẽ khiến ngươi biết cho dù ngươi không chịu, cũng không có bất kỳ tác dụng gì!
Những quật cường kia của ngươi, trong mắt bổn vương căn bản không đáng một đồng!”
Nói xong những lời này, Xích Viêm cư nhiên đích thân đi tới trước mặt Bạch Lạc, túm lấy y phục Bạch Lạc.
Chân đá thật mạnh vào khoeo chân y, cưỡng bách y quỳ xuống trước mặt Thẩm Vân Niệm.
Bạch Lạc căn bản ngay cả sức lực phản kháng đều không có, liền bị Xích Viêm gắt gao ấn trên đất.
Sự khuất nhục trước giờ chưa từng có bao trùm khắp cả người Bạch Lạc.
“Xích Viêm, ngươi hỗn đản! Ngươi buông ta ra!”
Bạch Lạc liều mạng hét lớn.
Y cho dù thấp hèn hơn nữa, thì cũng là một con người!
Y không phải là một súc sinh có thể tùy ý lăng nhục.
Cho dù tự tôn của y trong mắt Xích Viêm không có chút giá trị nào, nhưng cũng là có a!
Y sao có thể quỳ gối trước nữ nhân này?
Nữ nhân đã hủy hoại cả cuộc đời y này!
Y sao có thể quỳ trước nàng ta?
“Xích Viêm, ngươi sao không đi chết đi!”
Bạch Lạc liều mạng giãy giụa, trong miệng nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy.
Trong lòng Bạch Lạc, nữ nhân này đối với y mà nói, quả thực giống như là kẻ thù vậy.
Nhưng bây giờ Xích Viêm lại bức bách y như vậy, khiến y quỳ gối trước mặt Thẩm Vân Niệm, bắt mình xin lỗi nàng ta!
Y sao có thể xin lỗi nàng ta?
Thẩm Vân Niệm vốn dĩ còn có chút tức giận Xích Viêm không có trừng phạt Bạch Lạc thật tốt.
Bây giờ nhìn thấy hắn đối xử với Bạch Lạc như vậy, trong lòng đột nhiên có một tia vui sướng.
Xem ra việc trước đây vẫn luôn lo lắng cũng không cần phải lo lắng nữa.
Xích Viêm căn bản sẽ không tin tưởng Bạch Lạc.
Chỉ là nếu như có thể, có thể khiến Xích Viêm trong cơn phẫn nộ như vậy, xung động đá chết Bạch Lạc thì tốt.
Thẩm Vân Niệm tức khắc thêm dầu vào lửa nói:
“Vương gia, Bạch Lạc này ghét ta như vậy, hắn sau này liệu có thể trong lúc ngươi không có ở đây, gây bất lợi cho ta a?”
Thẩm Vân Niệm dùng tay ôm má mình, bên trên vẫn còn vài vết máu đỏ chảy xuống.
Nữ tử yêu cái đẹp nhất, mặt của nàng đều bị Bạch Lạc làm bị thương rồi, cũng đã không cần thiết giả bộ rộng lượng như trước nữa.
Dù sao là Bạch Lạc động thủ trước.
Bây giờ bất kể nàng nói cái gì, mọi người đều sẽ đứng về phía nàng.
Xích Viêm nghe Thẩm Vân Niệm nói, quả nhiên càng thêm dùng sức túm lấy tóc Bạch Lạc, đem đầu y gắt gao ấn trên mặt đất.
“Bạch Lạc, xin lỗi! Mau lên, đây là mệnh lệnh của bổn vương!”
Nước mắt từ trong mắt Bạch Lạc chảy ra ngoài.
Trong lòng là thống khổ khó tả.
Đối với Xích Viêm, Bạch Lạc bất quá là một thị vệ.
Một thị vệ quỳ xuống trước mặt thiên kim tiểu thư phủ thừa tướng, thì có làm sao?
Đây không nên là việc dĩ nhiên sao?
Nhưng mà Xích Viêm không biết tất cả hành động của hắn hiện tại, đều đang hủy diệt hết dục vọng sống trên thế gian này của Bạch Lạc…
Bạch Lạc quả thực hận mình không thể ngay lập tức chết ở nơi này.
Trước đây y còn chịu uy hiếp của Xích Viêm, sợ hắn đối phó đệ đệ muội muội của mình, không dám dễ dàng tìm đến cái chết.
Nhưng mà bây giờ, trong đầu Bạch Lạc căn bản không nghĩ được nhiều như vậy.
Y chỉ cảm thấy mình sống trên thế giới này, mỗi khi hít thở thêm một lần, đều khiến y cảm thấy trái tim mình đau đớn xuyên tâm.
Hàm răng gắt gao cắn chặt lưỡi mình.
Y hối hận… mình vì sao phải yêu người này?
Nếu như trước giờ chưa từng yêu hắn thì tốt rồi…
Nếu như vậy, cho dù mình gia cảnh bần hàn, sống có cực khổ.
Nhưng mà, ít nhất mỗi một ngày cũng đều hạnh phúc a…
Y thống khổ như vậy, nỗ lực yêu như vậy…
Rốt cuộc đều là vì cái gì?
Bạch Lạc bị Xích Viêm gắt gao ấn trên mặt đất, ngay cả trong mắt đều đã không còn ánh sáng.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Tại sao mình còn phải sống?
Tại sao mình còn chưa chết đi?
Y chậm rãi nhắm chặt lại hai mắt.
Hàm răng dùng sức gắn đầu lưỡi mình.
Thật sự quá châm chọc a.
Hóa ra đã sắp chết rồi, cư nhiên đều không đợi được tới ngày đó…
Xích Viêm vỗn dĩ còn phẫn nộ muốn mạng, nhưng mà đúng lúc này, hắn lại bỗng nhìn thấy một tia máu đỏ tươi chảy ra từ trong miệng Bạch Lạc, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
Ý thức được Bạch Lạc đang làm gì, trái tim Xích Viêm đột nhiên co rút.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Xích Viêm bị dọa tới mức trái tim đều muốn ngừng đập.
Nỗi hoảng sợ nói không nên lời bao trùm khắp cả người hắn.
Hắn lớn như vậy rồi còn chưa từng sợ hãi như vậy.
Ngón tay dùng sức bóp cằm Bạch Lạc, sau đó tách hàm răng y ra, không để y tiếp tục cắn nữa.
“Bạch Lạc, ngươi nhả ra cho ta!”
Xích Viêm nói năng lộn xộn, dứt khoát đem tay mình nhét vào trong miệng Bạch Lạc, để Bạch Lạc cắn ngón tay mình.
Trong thanh âm đều mang theo nỗi sợ hãi khó có thể tả, Xích Viêm tựa hồ muốn khóc.
Trong đầu chỉ còn lại một tín niệm, chính là hắn không thể Bạch Lạc chết.
“Bạch Lạc, ngươi nhả ra cho ta! Coi như ta cầu xin ngươi…”