Trời dần sáng tỏ, tốc độ của xe ngựa cũng tăng nhanh. Trong xe, thấy vẻ đau buồn của Trần Cẩn Phong, Tiểu Đào cảm thấy đau xót, nàng muốn lên tiếng an ủi nhưng lại chẳng biết bắt đầu như nào.
Dường như Trần Cẩn Phong cũng nhìn thấy được sự ngập ngừng của nàng, chàng cố nở một nụ cười, nói với Tiểu Đào: “Tiểu Đào, muội cũng không còn nhỏ nữa rồi nhỉ.”
Tiểu Đào đáp khẽ: “Muội mười bảy rồi.”
Trần Cẩn Phong “ồ” nhẹ một tiếng, vô ý nói: “Đến tuổi gả đi rồi, muội đã có ý trung nhân nào chưa?”
Tiểu Đào nghe vậy ngay lập tức đỏ ửng mặt: “Phong thiếu gia, Tiểu Đào không gả cho ai đâu, Tiểu Đào muốn hầu hạ Phong thiếu gia cả đời.”
Trần Cẩn Phong nói: “Kiểu gì cũng phải gả đi thôi, đến lúc ấy ca ca sẽ chuẩn bị của hồi môn cho muội.”
“Ca ca, ca ca..” Tiểu Đào thì thầm, nàng ngước mắt nhìn nam tử tuấn mĩ trước mặt, trái tim ngập tràn cảm động, có điều bên cạnh sự cảm động còn thoảng chút cay đắng khiến nàng đau lòng.
“Phong thiếu gia, có phải huynh không cần Tiểu Đào nữa đúng không, Tiểu Đào làm sai chỗ nào huynh cứ nói đi, Tiểu Đào sẽ thay đổi.” Trên mặt Tiểu Đào đã lộ rõ vẻ buồn bã.
Trần Cẩn Phong biết Tiểu Đào đang hiểu lầm, chàng vội giải thích: “Không phải đâu, Tiểu Đào à muội làm rất tốt, chỉ là nữ tử cuối cùng cũng phải gả đi thôi, ta không có ý gì khác cả.”
Lời chàng nói cuối cùng cũng khiến Tiểu Đào an tâm được phần nào, sau đó hai người không ai nói gì cả khiến bầu không khí trong xe căng thẳng một cách rõ rệt.
Đã cách xa Trường An được một đoạn, mặt trời đã lên đỉnh, xe ngựa đi chậm lại, Trần Cẩn Phong vén rèm xe nhìn ra ngoài, nói với Tấu Thái Tiêu: “Trưa rồi, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một lúc, tìm một chỗ nào đó để cho ngựa ăn nữa.”
Tấu Thái Tiêu gật đầu rồi quan sát tứ phía, sau khi gọi Trình Xung lại bèn dừng xe lại một nơi ngập tràn ánh mặt trời. Có lẽ do nơi này nằm ở ngoại thành nên dân cư thưa thớt, các ngọn núi xanh xếp chồng lên nhau không ngớt tựa như con rắn thần đang vui sướng trườn người. Quanh núi đầy những vách đá hiểm trở giống các loài hổ báo giương vuốt nhe nanh để thể hiện sự oai hùng. Giữa hai dãy núi là một con đường khá rộng rãr, đá cuội trên đường cho thấy nơi đây từng là một con sông theo mùa. Giữa những hòn đá là những nhánh cỏ xanh non đang cố gắng vươn mình hấp thụ ánh nắng. Có thể vì ít người qua lại nên con đường vô cùng vắng lặng, tiếng vó ngựa đập vào đá vang vọng, mang lại hơi thở của sự sống cho vùng sơn cốc tịch mịch, heo quạnh này.
Bốn người nhóm Trần Cẩn Phong xuống xe ngựa, quan sát xung quanh một hồi, có một thứ khiến Tiểu Đào rất hưng phấn. Thì ra giữa bạt ngàn núi non này, nếu quan sát kĩ sẽ thấy khói xanh yếu ớt bay lên từ ống khói của vài ngôi nhà. Nơi đây vẫn có cư dân sinh sống!
Tiểu Đào đưa mắt nhìn về phía ngôi nhà gần nhất, lấy lương khô đã chuẩn bị từ trước ở trên xe xuống đưa cho Tấu Thái Tiêu rồi nói với Trần Cẩn Phong: “Phong thiếu gia, muội qua đó xin một ít nước đi.”
Trần Cẩn Phong gật đầu đống ý, lấy từ trong túi áo một đinh bạc đưa cho Tiểu Đào: “Tự nhiên đến quấy rầy người khác không hay cho lắm, lấy chút bạc này để tạ lễ đi.”
Tiểu Đào nhận lấy bạc, quan sát ngôi nhà nằm ở lưng núi, sau đó tìm một con đường để leo lên. Tấu Thái Tiêu lấy lương khô từ trong túi ra, đưa cho Trần Cẩn Phong một miếng, Trình Xung một miếng rồi kiếm một chỗ râm mát ngồi ăn.
Trần Cẩn Phong cũng tìm một vị trí sạch sẽ để ngồi, vừa ăn chàng vừa lấy từ trong ngực áo một mảnh giấy, đọc thật cẩn thận. Trên giấy viết một bức thư:
Lâm trang tú tư kim bộ diêu
Hi chi bổn tiền cầu mặc bảo
Hoành khán thành sơn trắc thành phong
Vũ qua hồng thất giá thiên kiều.
Cuồng phong quyển địa thô trần đạo
Tiêm chỉ tố vãn mô ca dao
Liên nhật ác mộng mô kinh hồn
Tư nhi nhật tiệm ảnh hình tiều.
Trần Cẩn Phong nhìn bài thơ chẳng có quy luật gì, tâm tư chàng lại chảy ngược về ngày hôm ấy, về ngày mà Võ Dương đưa bài thơ này cho chàng. Chàng không hiểu ý nghĩa của nó, không biết rốt cuộc cha chàng có ý gì, muốn nói với chàng điều gì. Nếu như đây thực sự là bài thơ đố, vậy câu đố là gì? Nó có liên quan gì đến việc cha mẹ bị sát hại? Nếu đúng bài thơ này ám chỉ hung thủ, thì liệu nó có mối liên hệ nào với Lý công công Lý Dã? Hoặc bài thơ này tiết lộ một sự việc, một bí mật gì đó chăng? Lẽ nào hung thủ đứng sau mọi chuyện không phải Lý Dã mà là một nhân vật còn đáng sợ hơn hắn?