Quân Thiên liền nửa ngồi nửa quỳ cúi xuống xem xét chân của Tử Du. Nhưng sau khi kiểm tra xong đang định nói gì thì đã bị đôi môi mềm mại và ngọt ngào của Tử Du ngăn lại, lại vì còn là nơi công cộng nên môi của Tử Du chỉ như chuồn chuồn lướt qua nhẹ nhàng chạm vào môi Quân Thiên mà thôi.
Quân Thiên còn lưu luyến hương vị của cô, anh đứng lên sau đó thì thẩm vào tai của cô:
“Du Du à, hay chúng ta về nhà tạo bảo bối đi.”
Tử Du bị hơi nóng phả vào tai khiên đôi tai đỏ bừng, nhưng nghe hết câu Quân Thiên nói thì khuôn mặt cô đỏ như một trái cà chua, cô vừa tức giận vừa đánh vào vòm ngực rắn chắc của Quân Thiên rồi mắng:
“Cái đồ vô liêm sỉ nhà anh, ai muốn sinh con với anh cơ chứ! Cái đồ cuồng tự luyến nhà anh tự đi mà sinh.”
Tử Du nhân lúc Quân Thiên không chú ý liền nhân cơ hội chạy trước, nhưng chỉ vừa mới được mấy bước thì Quân Thiên đã đuổi kịp. Không đợi Quân Thiên lên tiếng thì Tử Du đã áp đảo bằng cách đánh trống lảng sang chuyện khác, dời sự chú ý của anh đi, tâm trí cô đã va vào biển hiệu của một tiệm bánh ngọt gần chỗ hai người đang đứng. Thế là bắt đúng nhịp, Tử Du liền lật mặt tỏ ra đáng yêu làm nũng với Quân Thiên:
“Đi, chúng ta cùng đến tiệm bánh ngọt kia đi. Em muốn ăn bánh ngọt.”
Nhưng Tử Du có kéo như thế nào cũng không thể lay động được anh. Quân Thiên thì ung dung nhìn Tử Du dùng hết sức để lôi kéo mình, thì anh cười một cách thản nhiên sau đó lại lần nữa thì thầm vào tai của Tử Du:
“Nhưng bây giờ anh muốn ăn em hơn là ăn bánh ngọt thì nên làm gì nhỉ?”
Tử Du hết lần này đến lần khác bị Quân Thiên trêu ghẹo, lần này cô triệt để tức giận. Cô chẳng thèm để ý tới Quân Thiên nữa, mà tự mình chạy tới tiệm bánh ngọt. Vì tức giận cô tiện tay hái một bông hoa ven đường bứt cánh hoa để trút giận.
Quân Thiên sợ Tử Du đi mất liền nhanh chóng bám theo sau cô, nhưng Tử Du chẳng thèm quang cho anh một ánh mắt. Cô vẫn như ban đầu, vươn ra một bàn tay nhỏ nhắn ra cho Quân Thiên nắm lấy.
Tử Du lúc nãy chỉ là giận hờn vu vơ nên rất nhanh liền quên mất tiêu, và hơn hết một người tham ăn như cô, khi vừa mới nhìn thấy phía sau những lớp kính xung quanh tiệm tràn đầy đồ ngọt, nó đích thị là thiên đường trong mắt một người xem kẹo là chân ái và tình yêu như cô. Tử Du cứ cười hi hi rồi ha ha mang theo sự hồn nhiên, cùng sự ngây thơ của mình tỉ mỉ giới thiệu cho Quân Thiên các loại đồ ngọt trong tiệm mà cô biết:
“Kia chính là bánh Mochi, bánh Black Forest, bánh Macaron… Và còn có bánh Táo kìa. Nên gọi cửa tiệm bánh ngọt này là thiên đường bánh ngọt, nơi đây tụ hội các loại bánh ngọt nổi tiếng của nhiều nước khác nhau mà.”
Quân Thiên nghe Tử Du nói và quan sát theo hướng của cô chỉ, nhưng chỉ biết cười và gật đầu phụ họa. Thẳng nam ngoài kia thì không phân biệt được màu son, còn Quân Thiên của chúng ta đáng thương thay phân biệt được son phấn, nhưng lại không nhớ được tên các loại bánh.
Tử Du đứng trước đống bánh ngọt liền như biến thành một con người khác, từ một người lạnh lùng, nóng tính giờ đứng trước vô số chiếc bánh ngọt, bên cạnh là Quân Thiên, cô liền tỏ ra bộ mặt đáng yêu cùng ngây thơ. Có điều là ngây thơ vô số tội chứ không phải ngây thơ bình thường.