Tôi đâu có nói là muốn phủi sạch đâu. Chu Ngưỡng Khởi nghi ngờ một hồi, sau đó vội vàng cầm lấy điện thoại trong ngực, “Sao tôi lại ngửi thấy mùi chua nhỉ.”
“Cút đi.”
Trần Lộ Chu lười biếng biếng buông lời, bước lên sân làm nóng người, nhặt quả bóng trên mặt đất, vỗ nhẹ hai lần rồi ném cú ba điểm vào rổ. Một tiếng động vang lên, cậu thực hiện nó cực kỳ dễ dàng. Cậu không di chuyển mà đứng bên ngoài vạch ba điểm nhìn với ánh mặt lạnh lùng bàng quan, như thể biết chắc sẽ ghi bàn, chỉ đợi Chu Ngưỡng Khởi đứng gần rổ nhặt bóng, thờ ơ nói một câu.
“Chỉ là nhiếp ảnh gia mà thôi, tôi đã nói rồi, bạn trai cứ để cô ấy quen.”
Nói là nói vậy, nhưng trên sân bóng Trần đại thiếu gia vẫn có chút nóng nảy, nửa hiệp sau Khương Thành mới vội vã chạy tới nhìn thấy Trần Lộ Chu của trận hôm nay khốc liệt hơn bình thường. Mặc dù trước kia cậu khó lôi kéo, cũng với vì tướng mạo và khí chất của cậu khó gần, bề ngoài dễ nói chuyện, bị người ta đụng phải cũng không lên tiếng. Thực ra hôm nay cậu cũng không nói gì, chỉ không nặng không nhẹ châm biếm đối phương hai câu, “Người anh em, mắt không tốt thì tới bệnh viện đo mắt kính đi? Lần thứ ba rồi đấy, nghiện đạp à?”
Bọn họ cũng không quen biết người này, nhưng thường xuyên đánh bóng ở đây. Con trai chơi bóng chính là như vậy, không thèm rủ người mà cứ tìm ở trên sân bóng. Gặp mà trò chuyện được thì có thể trở thành bạn, không trò chuyện được thì đánh một lần rồi thôi, hơn nữa lại là một đám con trai trẻ tuổi năng động, nên nổi lên va chạm ở sân bóng là chuyện bình thường như cơm bữa. Nhưng từ trước đến nay Trần Lộ Chu chưa bao giờ là người chủ động gây sự.
Thế nên Khương Thành nghe thấy cậu nói vậy, khá bất ngờ nhìn Chu Ngưỡng Khởi, thầm hỏi, “Cậu ta ăn trúng thuốc nổ à?”
Chu Ngưỡng Khởi lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là bày tỏ, muốn uyển chuyển giải thích, đại khái là lúc ăn mì thì phát hiện mì bị người khác lấy đi mất, chỉ còn lại mỗi gói gia vị.
Thế thì xui xẻo thật, Khương Thành đồng tình nói.
Mà Trần Lộ Chu cũng thật sự xui xẻo, đụng phải người thích chơi, người anh em này cũng không phải dạng người dễ nói chuyện. Trên sân thấy bọn họ có nhiều người nên cậu ta không nói gì, lúc đánh bóng xong, đột nhiên lại gọi mấy người qua, im lặng vây quanh Trần Lộ Chu.
Trần Lộ Chu khi gặp phải cảnh tượng như thế này, hoặc là bị người ta chất vấn, hoặc là người khác tới tìm cậu để đối chiếu câu trả lời. Cho nên ban đầu cậu không kịp phản ứng, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ vội vàng hấp tấp của mấy anh trai xã hội kia, cậu mới kịp ngớ ra…. À, là muốn đánh nhau.
Chuyện đánh nhau thì Chu Ngưỡng Khởi và Khương Thành rất quen rồi. Sân bóng ở đây tương đối lộn xộn, không chỉ học sinh mà còn có nhiều anh em xã hội thích tới đây tập luyện, người tốt người xấu, dường như ngày nào cũng có trận đánh nhau, đồn công an cứ cách mấy ngày lại phải tới đây một lần, tóm lại là một câu nói không hợp nhau thì sẽ đánh thẳng mặt. Nếu không phải mấy hôm nay sân bóng của Nhất Trung bị đóng cửa, nhóm Trần Lộ Chu cũng rất ít khi tới đây.
Nhìn trận thế được huấn luyện bài bản của họ, hàng rào chắc chắn, trong ánh mắt đều cất chứa sự uy nghiêm ớn lạnh, ngẩng lên cũng thấy anh trai xã hội đang đi về phía cậu, từng câu từng chữ đều là ý muốn tính sổ, “Người anh em, là cậu muốn đưa tôi đến bệnh viện khám mắt phải không?”
Nói chung các kiểu tranh chấp trên sân bóng này, đánh hết trận thì sẽ không tìm được người nữa, bởi vì một khi thay áo bóng rổ, gần như sẽ không nhận ra được ai với ai.
Nhưng Trần Lộ Chu khẽ thở dài, đẹp trai quá cũng không tốt, mặc áo khoác rồi vẫn có người nhận ra.
Cậu thầm nghĩ trong đầu, chuyện này chắc không thể dùng miệng giải quyết được rồi. Lần sau cậu phải đi xăm, gặp những người như thế này thì trực tiếp cho xem hình xăm, nói tôi là anh Long của cậu. Nhưng xem ra trận đánh này không thể tránh khỏi.
Hay là nói thẳng với bọn họ, đừng đánh vào mặt, có thể ra tay nhẹ chút không?
Chu Ngưỡng Khởi biết cậu đang nghĩ gì, con người Trần Lộ Chu thực ra sợ nhất là phiền toái, có thể dùng miệng thì nhất định sẽ không dùng tay, hơn nữa còn sợ đau, hồi bé đi tiêm vắc xin với cậu ta, Trần Lộ Chu có thể gào khóc cả buổi.
“Đúng vậy.” Trần Lộ Chu từ tốn nói, “Đóng cửa rồi hả? Anh chỉ có thể đến phòng cấp cứu mà thôi.”
“Mẹ nó bớt lắm lời đi, đánh bóng không đụng mày hai cái được à? Mẹ mày nữa đúng là được cưng chiều. Nhìn cách ăn mặc của mày, chắc là nhà giàu lắm hả? Tưởng bọn tao không dám đánh mày thật sao?”
Chu Ngưỡng Khởi và Khương Thành vừa mới nói đừng lảm nhảm nữa, muốn đánh thì cùng xông lên. Cuối cùng Trần Lộ Chu vẫn không muốn nhận rắc rối này, khuyên hời hợt.
“Hay là thế này đi, tôi nói cho anh biết một chút quy trình. Nếu anh đánh tôi, chắc chắn mẹ tôi sẽ báo cảnh sát, hơn nữa còn làm một chuyên mục tin tức, cũng chẳng liên quan gì đâu, chủ yếu bà ấy là nhà sản xuất của đài truyền hình, cơ hội để tạo tin tức như thế này nhất định bà ấy sẽ không bỏ qua, vì dù sao tôi cũng là thủ kỳ thi đại học năm nay.” Đúng là không biết xấu hổ nói mình là thủ khoa kỳ thi đại học.
Chu Ngưỡng Khởi: “…”
Khương Thành: “…”
Thủ khoa tổng điểm các môn chính cũng là một danh hiệu phải không. Trần Lộ Chu nghĩ như thế, dù sao đây cũng là cái mũ thầy Tưởng cho mà, cậu sẽ đội.
Hiển nhiên là đối phương có chút do dự, bầu không khí bỗng trở nên suy sụp, mấy người trố mắt nhìn nhau, liên tục dò xét, nếu như không phải là Chu Ngưỡng Khởi tự mãn vênh váo còn đứng đấy tự cho là đối phương đã mắc bẫy mà nói, “Nếu các anh không ngại phiền toái, có cần tôi gọi điện cho anh Long không?”
Nhân vật “anh Long” này Chu Ngưỡng Khởi đã từng sử dụng một lần, từng thành công đuổi được mấy tên côn đồ nhỏ, nhưng mà lần này không còn linh nữa, bởi vì Khương Thành quên nói cho Chu Ngưỡng Khởi biết, sau khi cậu ta sử dụng nhân vật anh Long này, anh Long đã không còn chỗ đứng trên giang hồ.
Cho nên, hai chữ anh Long này được phát ra, đối phương bỗng bừng tỉnh, hóa ra gần đây chính là bọn họ luôn dùng danh hiệu anh Long của bọn họ để lừa bịp mấy tên ngu ngốc. Lần này thì hay rồi, thù mới tính một lượt cùng thù cũ, nói không chừng thủ khoa thi đại học cũng là lừa bọn họ. Cho bên ánh mắt đằng đằng sát khí, không nói nhiều lập tức xông hết lên.
Tình cảnh hỗn loạn, Trần Lộ Chu chưa kịp tránh đi thì đã bị ai đó đấm mạnh vào cằm. Cậu đau đến mức kêu ra tiếng, đang định nói, mẹ nó đánh nhau cũng phải nói bắt đầu đã chứ?
Kết quả sau lưng câu đột nhiên thắt lại, có người bất ngờ ôm eo cậu từ phía sau, muốn giam hai tay cậu về phía sau, để đồng bọn đấm vào bụng cậu, may mà cậu có cơ bụng. Tuy nhiên cậu cũng phản ứng rất nhanh, người lại cao, cơ bắp nhỏ gầy và có sức đề kháng mạnh, tên côn đồ phía sau không thể khống chế được cậu. Đối phương cũng không ngờ cậu khó chơi hơn tưởng tượng, mẹ nó nhìn gầy thế mà còn rất khỏe, đây chính là ưu điểm của việc còn trẻ, không hút thuốc không uống rượu, dù thân hình to cao cũng nhẹ như con chim yến, tay chân sạch sẽ gọn gàng, máu tươi trào ra, chứ không phải những khối mỡ trắng lơ lửng và những khối u không biết tên trong cơ thể, cú nào ra cú đó, có cú đấm còn tê dại.
Đây chính là sự khác biệt giữa chú già và thiếu niên.
Trần Lộ Chu cũng không dám ra tay quá nặng, sợ đánh chảy mỡ gan của người ra, làm côn đồ cũng phải có một chút đạo đức nghề nghiệp, sao có thể có bung bia được.
**
Tối hôm đó, Từ Chi ngồi trên tàu cao tốc trở về, lúc lướt vòng bạn bè tình cờ lướt được trạng thái cười trên nỗi đau khổ của người khác của Chu Ngưỡng Khởi.
Chu Ngưỡng Khởi: “Chúc mừng, bước đầu tiên trưởng thành của Trần đại thiếu gia, đạt được thành tựu đánh nhau lần đầu tiên.”
Bên dưới còn có hình đăng kèm, không biết là cánh tay ai mà gầy gò, chắc là do mới đánh nhau nên gân xanh trông cực kỳ rõ ràng, từng đường gân lạnh lùng mạnh mẽ nổi lên, dọc theo ngón tay thon dài.
Từ Chi vừa nhìn đã nhận ra đây là tay của Trần Lộ Chu, bởi vì trên ngón áp út còn có hình chiếc nhẫn cô vẽ.
Mấy ngày trước cô còn từng nhìn thấy đôi tay này, sạch sẽ tựa như triền núi thanh cao, muốn chạm vào mà cũng không cho chạm.
Phía dưới bình luận, Trần Lộ Chu trả lời.
Trần Nam 713: “Đăng tay cậu không được à? Đừng cọ nhiệt độ [1] của tôi.”
[1] Cọ nhiệt: Lợi dụng sự nổi tiếng của người khác để tăng nhiệt độ cho mình.Chu Ngưỡng Khởi trả lời Trần Nam 713: “Vội cái gì, tôi còn chưa đăng cơ bụng của cậu lên đấy.”
Từ Chi trả lời Chu Ngưỡng Khởi: “Dưới tám múi không được gọi là cơ bụng.”
Chẳng được bao lâu, bên trong buồng xe ồn ào, Từ Chi nhìn thấy điện thoại mình có tiếng Wechat nhắc nhở sáng lên, có người đăng gì đó. Cô còn chưa kịp ấn mở, Thái Oánh Oánh ở bên cạnh nghĩ là điện thoại của mình sáng, bèn dùng tay gạt xuống, tin tức Wechat lập tức bày ra.
Trần Nam 713: Cơ bụng tám múi, muốn xem hình cũng được, 250 tệ một tấm.
Thái Oánh Oánh mới ngớ ra là không phải điện thoại của mình. Cô ấy hơi khiếp sợ nhìn Từ Chi, sau đó lặng lẽ hỏi, “Bây giờ đều dùng giá thị trường này à? Đăng cơ bụng có thể kiếm tiền như thế sao? Nhưng mà tìm vịt [2] không tốt lắm nhỉ? Có thể giới thiệu cho tớ không?”
[2] “Vịt” là tiếng lóng để chỉ đàn ông hành nghề mại dâm của Trung Quốc.Từ Chi: “Con vịt này không được, vịt này vô cùng mềm quý, chạm vào cũng không cho chạm.”