Được rồi, quả thật có một chút như vậy, nhưng đó cũng là bị hai tu sĩ đồng hành làm nổi bật ra!
Anh hùng nhìn thấy hơi giống nhau, bên tai chẳng mấy chốc lại truyền đến giọng của nữ tu:
“Thích sư huynh vốn đã rất đẹp trai, được hai nam nhân bên cạnh làm nổi bật, càng làm nổi bật vẻ đẹp trai hơn!”
Bất kể là ở thế gian hay là tu chân giới.
Chỉ có nam nhân đẹp mới có thể được xưng là “sư huynh”, không dễ nhìn cơ bản đều là “hai nam nhân kia”.
Giọng nói của các nữ tu tiếp tục:
“Xỉu ngang. Thích Trác Ngọc có phải đã nhìn qua chúng ta không? ”
“Ai nha, ngươi mau xem son môi của ta còn ở đây không? Xiêm y có đẹp không? ”
Phượng Tuyên nghe được: …
Có cần phóng đại như vậy không!
Y đang muốn kiểm chứng Thích Trác Ngọc có phải thật sự đã nhìn qua hay không, kết quả không ngờ vừa nhìn hắn là đụng phải hắn.
Thị lực cảnh giới Kim Đan kỳ cực kỳ rõ ràng, thậm chí còn có thể nhìn thấy biểu tình Thích Trác Ngọc cười như không cười.
Như thể bị bắt trộm, Phượng Tuyên bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, vội vàng quay đi.
Chờ quay đi, ngồi nghiêm chỉnh giả vờ nghe giảng. Phượng Tuyên mới phản ứng lại, tại sao y lại chột dạ?!
Bùa truyền tống trong túi nhỏ bỗng nhiên bắt đầu nóng lên.
Phượng Tuyên dường như có dự cảm, lấy ra xem, quả nhiên là tin nhắn của Thích Trác Ngọc.
[Sao lại nhìn trộm sư huynh? ]Phượng Tuyên: “…”
Hắn biết.
[Không. ] [Ta chỉ ngẩn người trong lớp thôi!] ]Phượng Tuyên cảm thấy mình muốn giải thích một chút, muốn lưu lại sự trong sạch ở nhân gian.
Chẳng bao lâu bùa truyền tống lại nóng lên, tin nhắn của Thích Trác Ngọc rất nhanh:
[Thì ra là tình nguyện không đi học đều vì nhìn trộm sư huynh. ]……
……
Rốt cuộc là hắn có năng lực lý giải quỷ quái gì vậy? Phượng Tuyên thật sự không muốn làm bạn đời với cái tên trẩu tre tự kỷ này.
Nhào bùa truyền tống thành một đống nhét vào trong túi nhỏ. Không nghĩ tới tin nhắn Thích Trác Ngọc lại tới:
[Đi ra ngoài.]Phượng Tuyên:?
[Không phải là muốn nhìn trộm sư huynh sao? ] [Sư huynh dẫn ngươi trốn học, cho ngươi cơ hội quang minh chính đại mà nhìn.]Cám ơn nhưng không cần thiết đâu. Phượng Tuyên mặt không chút thay đổi từ chối, chưa từng cảm thấy mình yêu thích lớp học như vậy.
Kết quả y phát hiện, Thích Trác Ngọc nói dẫn y trốn học không phải là đến hỏi ý kiến của y chỉ là dùng bùa truyền tống thông tri y một tiếng mà thôi.
Thích Trác Ngọc không biết bịa ra lý do gì ở chỗ trưởng lão chấp giáo. Dù sao trưởng lão chấp giáo cũng vô cùng dung túng cho đệ tử đắc ý này của lão, không nói hai lời đã thả Phượng Tuyên đi.
Vì thế Phượng Tuyên cứ như thế không giải thích được bị ép tan học. Thích Trác Ngọc đứng dưới gốc cây tùng cao chót vót trước cửa Thượng Thanh Học cung, mặc bộ pháp y huyền sắc mỏng manh mà hắn thường mặc, cổ áo tròn cài khuy nút trên cùng, khoanh tay lười biếng tựa vào bên cạnh cây tùng bách.
Giọng nói ríu rít của những nữ tu Thượng Thanh Học cung đột nhiên hiện lên trong tâm trí, nói bản thân Thích Trác Ngọc còn đẹp hơn tranh, bây giờ nhìn thấy có vẻ có đúng.
Rõ ràng Phiếu Miểu tiên phủ đã vào thu, Phượng Tuyên lại cảm giác mặt mình lại có hơi nóng lên. Y ba bước thành hai chạy tới, thành thành thật thật hỏi: “Sư huynh, huynh tìm ta có chuyện gì sao?”
Cũng không thể dẫn y trốn học vì cho y một cơ hội quang minh chính đại nhìn trộm chứ?
Quả nhiên, Thích Trác Ngọc thoạt nhìn không giống người nhàm chán như vậy, hắn đứng lên đi về phía trước: “Dẫn ngươi đi một chỗ. ”
Phượng Tuyên vội vàng đuổi theo, chờ đến nơi, y mới phát hiện Thích Trác Ngọc dẫn y đến Đa Bảo Các. Cũng chính là nơi mua pháp bảo và vật dụng hàng ngày của Phiếu Miểu tiên phủ, có chút giống như chợ thế gian, chỉ là đồ đạc của Đa Bảo Các đắt hơn so với đồ đạc trên thế gian.
Bởi vì không phải là lần đầu tiên đến Đa Bảo Các, Phượng Tuyên đã có thể dễ dàng đuổi theo. Thích Trác Ngọc dẫn y đến cũng không có chuyện gì khác, vừa đến tầng thứ chín, là mở ra phương thức mua mua.
Phàm là thứ y coi trọng, thích, cảm thấy hữu dụng, không nói hai lời liền nhét vào trong túi nhỏ của Phượng Tuyên. Hơn nữa tốc độ Thích Trác Ngọc mua đồ còn rất nhanh, cũng không thèm trả giá, là loại tiêu tiền như rác mà các tiểu thương thích nhất.
Linh thạch như nước chảy hoa ra ngoài.
Ngay khi Thích Trác Ngọc cầm lấy một đôi giày cao hơn mười lăm cm màu xanh lá thêu hoa hồng, Phượng Tuyên rốt cục bị thẩm mỹ bạo lực trẻ trâu xấu xí của hắn làm cho thức tỉnh, vội vàng ngăn cản Thích Trác Ngọc định mua cho y đôi giày này: “Sư huynh, ta không thích cái này! ”
Thích Trác Ngọc thoạt nhìn còn rất hài lòng với đôi giày cao gót này: “Vì sao? ”
Nói xong, đánh giá chiều cao của Phượng Tuyên từ trên xuống dưới. Nói thật, bản thân Phượng Tuyên thân cao không thấp, ít nhất cũng đến vai đại ma đầu, là một đại mỹ nhân vóc người tiêu chuẩn.
Nhưng chiều cao của phàm nhân Tiểu Thất thật không đủ nhìn, khó khăn lắm chỉ đến ngực Thích Trác Ngọc.
Cũng khó trách mỗi lần đại ma đầu ôm y, đều dùng kiểu đơn giản thô bạo như ôm con gái.
Mặc dù vậy, Phượng Tuyên vẫn cảm thấy chiều cao của mình bị khinh bỉ.
Thích Trác Ngọc còn chưa hết hy vọng, thẳng nam bình luận: “Chiều cao của ngươi thật sự quá thấp, mang vào đôi giày này, sẽ tăng thêm không ít khí thế. ”
Ồ, y muốn loại khí thế xấu xí tới tận chân trời này làm gì? Cho dù một ngày nào đó trong đấu pháp thật sự có thể dùng đôi giày đánh thắng đối thủ, đối thủ kia hơn phân nửa cũng là bị xấu mà chết.
“Hơn nữa, thuộc tính tốc độ của đôi giày này vô cùng cao, sau khi ngươi đeo vào chạy trốn cũng chạy nhanh hơn một chút.” Thích Trác Ngọc bỗng nhiên lại mở miệng.
…… Muốn y mang đôi giày này chạy trốn, còn không bằng y dứt khoát bị người ta đánh chết coi như là lưu lại trong sạch ở nhân gian.
Nhưng Thích Trác Ngọc không đề cập đến một câu như vậy còn tốt, hắn vừa nhắc tới, Phượng Tuyên mới để ý, hôm nay Thích Trác Ngọc dẫn y đến Đa Bảo Các mua những pháp bảo này, không phải thuộc tính phòng ngự mà là thuộc tính tốc độ.
Nói một cách đơn giản là đánh không chết, còn có thể chạy.
Nếu Đa Bảo Các có khăn trắng dùng để đầu hàng, nói không chừng Thích Trác Ngọc cũng sẽ mua cho y một chiếc cũng nên.
Phượng Tuyên trong lòng khựng lại, xem ra Tam Thanh Cảnh lần đó mang đến cho đại ma đầu một bóng ma rất lớn. Bỗng nhiên có chút mềm lòng, ngại từ chối thì làm sao bây giờ.
Vì thế Phượng Tuyên do dự một chút, mở miệng: “Vậy được rồi. ” Y ôm đôi giày tuy xấu nhưng cũng là tâm ý của sư huynh, thì thầm: ” Nhưng mang vào đôi giày này, ta sẽ cao thêm mười lăm cm, cảm giác sau này sẽ không cần ngồi trong lòng sư huynh.”
Dù sao thì tư thế cũng có hơi khó chịu.
Ai biết được, vừa nói xong. Bỗng nhiên cảm giác trong ngực trống rỗng, đôi giày đã bị Thích Trác Ngọc đoạt về, sau đó giống như tên trẻ trâu ném lại về cho ông chủ.
“Không cần.” Thích Trác Ngọc đột nhiên mặt thối.
“?” Phượng Tuyên đầu đầy dấu chấm hỏi: “Sư huynh, sao lại không cần? Không phải nói có thể chạy trốn nhanh hơn một chút sao? ”
“Chạy cái gì.” Thích Trác Ngọc thản nhiên nói: “Sư huynh ở đây, ngươi không cần phải chạy đi đâu.”
Ồ.
Vừa rồi ngươi đâu có nói như vậy.
–
Thích Trác Ngọc tính cách luôn luôn thất thường, Phượng Tuyên cũng không nghĩ sâu vào.
Mua một đống pháp bảo xác suất lớn y đều không cần ở Đa Bảo Các, lại xuống trấn dưới chân núi Phiếu Miểu Tiên phủ dùng bữa tối.
Kỳ thật trúc gian tiểu trúc cũng chuẩn bị có bữa tối, chỉ là Phượng Tuyên ăn chán rồi. Nhưng y không ngờ tới, mình chỉ thuận miệng nói một câu, Thích Trác Ngọc liền để ở trong lòng, hôm nay còn chuyên môn dẫn y đến trấn dùng bữa.
Đây lại là hành vi đón y tan học, lại dẫn y đi dạo phố, bây giờ còn cùng nhau dùng cơm. Nhìn thế nào, cũng giống như hẹn hò.
Phượng Tuyên cắn đũa, trong đầu vừa toát ra ý nghĩ này, tim đập có hơi nhanh. Trong lòng có việc, y không ăn mấy miếng cơm, Thích Trác Ngọc thấy thế, nhíu mày: “Không thích ăn à? ”
“Không phải.” Phượng Tuyên buông đũa xuống, do dự nói: “Sư huynh, sao hôm nay huynh đối xử tốt với ta như vậy?”
Thoạt nhìn rất giống chồn chúc tết gà, sao mà an tâm được, ngẫm lại sổ mệnh nói, khoảng cách mình bị hắn giết cũng còn có mấy tháng. Cũng không phải bây giờ đã cho y ăn cơm chặt đầu đấy chứ?
*Cơm trước khi tử tù bị chém đầu.
Quả nhiên, Thích Trác Ngọc lên tiếng: “Qua vài ngày nữa, ta muốn tới biển Hỗn Độn một chuyến. ”
…… Ồ. Thì ra là muốn đi xa.
Sợ chết.
Còn tưởng rằng đại ma đầu thật sự tâm huyết dâng trào, làm loại hẹn hò hoa mỹ này. Rõ ràng đoán được loại thẳng nam như hắn sẽ không có tâm tư như vậy. Nhưng y cắn đũa, trong lòng có một chút mất mát không nói nên lời.
Lực chú ý của Phượng Tuyên rất nhanh bị ba chữ “biển Hỗn Độn” hấp dẫn, hỏi: “Sư huynh, huynh tới biển Hỗn Độn làm gì? ”
Thích Trác Ngọc đưa ra một đáp án tiêu chuẩn: “Hàng năm như thường lệ đi tuần tra kết giới, xem xét phong ấn. ”
Nhưng Phượng Tuyên nếu thật sự tin tưởng mấy lời quỷ quái này của hắn, vậy y chính là kẻ ngốc. Y vốn còn muốn hỏi chiều nay Thích Trác Ngọc bỗng nhiên đến Thanh Học cung làm gì, hiện tại cũng không cần hỏi.
Hẳn là cùng hai cái tu sĩ kia giao tiếp quá trình cùng với nhiệm vụ đi tuần tra kết giới biển Hỗn Độn.
Hai mươi năm trước, Nhân tộc và Ma tộc ở vùng ven biển Hỗn Độn bộc phát chiến tranh.
Đế quốc nhân tộc liên hợp với tu sĩ sau khi đánh bại Ma tộc, lại bày ra một cái kết giới không thể phá vỡ ở vùng biên giới giữa nhân tộc và ma tộc ở biển Hỗn Độn. Từ nay về sau Ma tộc bị xua đuổi đến phía đại lục cằn cỗi của biển Hỗn Độn, mà nhân tộc thì hưởng thụ tài nguyên cùng linh mạch tốt nhất.
Vì củng cố địa vị người thắng lợi của mình, tu sĩ nhân tộc dời môn phái đệ nhất tu chân Phiếu Miểu tiên phủ tới chỗ giao nhau giữa nhân và ma giới. Trở thành lực lượng cường đại ngăn cản yêu ma trong biển Hỗn Độn tiến vào nhân gian.
Kết giới biển Hỗn Độn đã tồn tại hai mươi năm, do Phiếu Miểu tiên phủ hàng năm phái người tuần tra kiểm tra.
Từ sau khi Thích Trác Ngọc trở thành đệ tử đắc ý của Phiếu Miểu tiên phủ, hàng năm vào lúc này, đều là do hắn tới kết giới tuần tra.
Dù sao kết giới biển Hỗn Độn cũng là nơi yêu ma và con người hỗn loạn, đó là một nơi cực kỳ nguy hiểm và bạo loạn.
Nhưng Phượng Tuyên biết, Thích Trác Ngọc chưa bao giờ làm chuyện không liên quan đến lợi ích của mình. Hắn lựa chọn vào lúc này hằng năm đi tuần tra biển Hỗn Độn, mục đích cũng không phải là vì kết giới.
Mà là bởi vì mỗi năm ngày hôm nay chính là ngày giỗ của mẹ hắn, Diên La. Thi cốt Diên La được chôn cất tại địa cung Của Đông Di Ma tộc. Nữ tử năm đó vì hoà bình của nhân tộc và Ma tộc mà hòa thân, sớm đã bị thế nhân quên mất.
Ngay cả đứa con trai duy nhất cũng chỉ có thể lặng lẽ nhìn bà theo cách này.
Phượng Tuyên buông đũa xuống, mở miệng: “Sư huynh, hôm nay huynh dẫn ta mua nhiều pháp bảo như vậy, là vì chuẩn bị dẫn ta tới biển Hỗn Độn hay sao? ”
Thích Trác Ngọc nhìn y một cái: “Không phải, ngươi không cần phải đi theo ta.”
Phượng Tuyên:?
Đây là lần đầu tiên Thích Trác Ngọc không dẫn y cùng đi ra ngoài. Phượng Tuyên cũng không hỏi gì, lại tiếp tục cầm đũa ăn cơm.
Nhưng ăn đến không yên lòng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà buông bát xuống. Một âm thanh “lộp bộp” phát ra.
Hấp dẫn sự chú ý của Thích Trác Ngọc.
Phượng Tuyên ngẩng đầu, nhìn hắn: “Sư huynh, ta cảm thấy ta vẫn nên đi. ” Thích Trác Ngọc chậm rãi nhíu mày, có chút khó hiểu.
Tiểu tổ tông mà hắn nuôi này chẳng phải là có thể ngồi không đứng, có thể nằm không ngồi sao, còn có nguyện ý bỏ qua cơ hội ở nhà ngủ say, ra ngoài chịu khổ cùng hắn?
Phượng Tuyên tổ chức ngôn ngữ trong đầu một chút. Tuy rằng ở trước mặt y Thích Trác Ngọc thường xuyên sử dụng năng lực ma tộc, hoàn toàn không có muốn che dấu huyết mạch nửa người nửa ma của mình. Nhưng nếu thật sự bị nói ra thì rõ ràng, lại là một loại cảm giác khác.
Phượng Tuyên hít sâu một hơi, chậm rãi tiếp tục: “Sư huynh, nhân giới chúng ta có một cách nói, gọi là con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng.
Tầm mắt Thích Trác Ngọc tối tăm không rõ.
Giọng nói Phượng Tuyên trong trẻo thanh ngọt, rối rắm nói: “Chính là, ta cảm thấy, không chỉ con dâu xấu xí muốn gặp mẹ chồng. ”
Y lặng lẽ ngước mắt lên nhìn hắn, lấy hết dũng khí tiếp tục: “Con dâu xinh đẹp như ta cũng phải gặp mẹ chồng chút chứ.”