“Ta chưa từng nói là không cần ngươi, Hằng.”
Tử Hằng nghe mà giật mình, tim đột nhiên đập loạn.
“Ngươi mới gọi ta là gì?”
Hồng Thanh ngẩn người: “…Hằng.”
Tử Hằng vui mừng ghé sát tai Hồng Thanh nói:
“Gọi thêm lần nữa đi.”
Hồng Thanh hiểu ra Tử Hằng thích nghe mình gọi như thế liền ôm lấy cổ y, thì thầm gọi tên y mấy lần.
“Lần sau cứ gọi ta như thế. Ta rất thích.”
Tử Hằng hôn mấy cái lên khắp mặt của Hồng Thanh, đè hắn xuống hôn thật nồng nàn. Hồng Thanh cảm nhận cái thứ kia của Tử Hằng hình như lại cứng lên thì giật mình.
“Hằng, ta… ta mệt lắm! Ta không thể…”
“Ngươi mệt thì cứ nằm yên đấy. Giao cho ta là được.”
Tử Hằng để Hồng Thanh nằm nghiêng một bên, bản thân cũng nằm xuống ôm người kia từ phía sau. Hắn vòng tay giữ chặt eo của Hồng Thanh rồi đâm phân thân đã cứng rắn vào cửa động. Vì đâm từ phía sau lại với tư thế đó nên ngay lập tức tính khí đã đi vào rất sâu bên trong miệng nhỏ, khiến Hồng Thanh bị kích động ngửa cổ kêu lên thất thanh.
“Tư thế này cũng được đấy chứ.”
“Ưm chậm… chậm lại …a ha…”
Tử Hằng vừa đâm vào đã động thân. Ngay từ đầu đã đâm vào sâu lại thông thuận như thế khiến hắn rất sướng, hông chuyển động liên tục. Tính khí đâm rút càng nhanh hắn lại càng phấn khích, không muốn ngừng lại. Tiếng va chạm cơ thể cùng tiếng nước lép nhép vang rất rõ trong đêm tối khiến Hồng Thanh xấu hổ vô cùng. Lại thêm Tử Hằng liên tục ra ra vào vào phía sau hắn khiến tính khí của Hồng Thanh đang rũ xuống vì mệt mỏi trong chốc lát lại ngẩng đầu. Hồng Thanh thật sự hận cái thứ đó của mình cũng biến thái không chịu được.
“Thanh nhi! Ta thích lắm! Sướng quá!”
“A a … ngừng lại đi mà… hức… Ta… ta chịu không nổi … ha a…ưm ..”
Không biết qua bao lâu tư thế lại một lần nữa chuyển đổi. Hồng Thanh bị đặt nằm úp xuống. Hắn quá mệt đến mức không muốn cử động, để mặc cho người phía trên lại tiếp tục đâm thứ cứng rắn đến lần thứ ba vào mông hắn một lần nữa. Hồng Thanh mệt đến ngủ thiếp đi.
…***…
Lúc Hồng Thanh tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong một cái xe ngựa. Cơ thể hắn được bọc trong một cái chăn mỏng và được Tử Hằng ôm chặt vào trong lòng, đầu ngả trên vai y.
“Tỉnh rồi à?”
“Ưm… Chúng ta đang đi đâu đây?”
“Về cung. Chặng đường còn khá dài. Ngươi cứ ngủ tiếp đi.”
Hồng Thanh cựa mình. Hắn muốn ngồi dậy nhưng đột nhiên thấy cả người đau nhức, đặc biệt là lưng và hông đau như muốn gãy ra làm đôi. Tử Hằng ôm lại hắn vào lòng.
“Ngoan. Ngươi chưa dậy ngay được đâu. Cứ nằm nghỉ tiếp đi.”
Hồng Thanh oán giận nhìn y.
“Còn không phải do ngươi không biết tiết chế. Khốn kiếp! Không phải ta đã bảo ngươi dừng lại mấy lần rồi sao?”
Tử Hằng đỏ mặt cười khổ.
“Ta sai rồi. Tại lần đầu làm thích quá, ta kiềm chế không được nên hơi quá chút. Lần sau ta sẽ rút kinh nghiệm.”
“Lần sau cái mốc! Còn lâu ta mới để cho ngươi chạm vào ta lần nữa. Ui da!”
Tử Hằng giữ chặt Hồng Thanh, tay xoa bóp lưng và eo cho hắn.
“Được rồi. Đừng nóng giận. Ngươi đang mệt thì ngủ tiếp đi nha!”
Lúc này Phi Diên từ chỗ ngồi đánh xe phía trước kéo rèm cửa, thò cái đầu tròn nhỏ nhắn vào hỏi:
“Cha dậy rồi à?”
“Sao con lại ngồi ở đó? Vào trong xe đi, lỡ té thì sao?”
“Không té được đâu. Danh Thần ca ca giữ con chắc lắm. Ngồi ở ngoài này vui hơn nhiều.”
Hồng Thanh cảm thấy áy náy. Mấy ngày nay toàn là nhờ Danh Thần trông coi Phi Diên giúp hắn.
“Sao hôm nay cha ngủ nhiều thế? Ngủ từ sáng đến trưa rồi còn chưa chịu dậy. Phụ thân nói đêm qua cha mất ngủ à?”
Hồng Thanh lườm mắt nhìn Tử Hằng oán giận, đáp lại:
“Ừ. Gần sáng ta mới ngủ được.”
“Thế thì lạ thật đấy. Hôm qua hai người ngủ cùng nhau thế mà phụ thân thì ngủ ngon lành còn cha lại mất ngủ. Sức khỏe của cha yếu đi quá rồi. Cha phải theo phụ thân tập võ đi.”
Trán Hồng Thanh bắt đầu nổi gân xanh. Là ai khiến hắn như thế này chứ. Mẹ nó, hắn thế mà không phản bác được câu nào.
“Phụ thân cũng chiều cha quá rồi. Sao lại ôm cha mà ngồi thế kia. Cha con trông vậy mà nặng lắm đó.”
“Không nặng. Ta rất vui mà. Đêm qua cha con không ngủ được nên hiện tại rất mệt. Cứ để ta ôm hắn ngủ tiếp đi.”
Phi Diên bĩu môi.
“Vâng. Nhưng mà phụ thân đừng chiều cha quá. Cha sẽ hư đấy!”
Hồng Thanh nổi điên muốn mắng người. Tử Hằng nhanh chóng bịt chặt miệng hắn, tươi cười nói với Phi Diên:
“Ta biết rồi. Con ra chơi tiếp đi.”
“Vâng.” Phi Diên thả rèm xuống. “Danh Thần ca ca, chỗ kia đẹp quá kìa!”
Hồng Thanh lườm Tử Hằng đến cháy mắt, cả người như bốc hoả. Tử Hằng cười cười hôn lên tóc hắn, dỗ dành:
“Ngoan. Ta có giữ một ít bánh quế hoa, muốn ăn không ta lấy cho ngươi ăn nhé!”
“Không muốn.”
“Được rồi. Để ta nói Lục Ly lấy cho.”
“Đã nói không ăn ưm…”
Tử Hằng nâng cằm Hồng Thanh lên và hôn hắn.
“Ngoan nào. Ngươi còn như vậy ta sẽ không nhịn được mà ăn ngươi đó.”
Hồng Thanh oán giận ngậm miệng.