Ánh mắt kia cất dấu đao phong cùng sát ý, nhất thời có người sợ hãi liên tục thối lui.
“Hai người họ nhất định là cẩu quan triều đình phái xuống, mọi người cùng nhau lên! Diệt trừ bọn họ!” Chẳng biết người nào hô một câu.
“Diệt trừ bọn họ!” Đám nông dân liền hô hào vọt về phía họ.
“Bệ hạ!” Mười hai ảnh vệ thình lình xuất hiện bên người Tiêu Chấn Diệp, nâng cước đá văng tên nông dân đang xông đến.
“Hộ tống Tử Khâm xuất thành!” Tiêu Chấn Diệp trở tay ngăn chặn cái cuốc sắp đánh tới, hạ lệnh với ảnh vệ bên cạnh.
“Dạ, bệ hạ!” Ảnh vệ kia kéo Mộc Tử Khâm hướng ngoài thành chạy vội.
Thế nhưng hắn vừa mang Mộc Tử Khâm ra khỏi cổng thành thì một trận phấn trắng bỗng nhiên nghênh diện đánh úp.
Không tốt, là mê dược!
Ảnh vệ lập tức phản ứng lại, bất quá không kịp nữa rồi, đầu gối hắn mềm nhũn ngã khụy xuống, trước mắt trở nên mơ hồ, Mộc Tử Khâm cứ thế vuột khỏi vòng tay.
Ảnh vệ giãy dụa muốn với lấy y khổ nỗi dược tính của mê dược quá mạnh, tầm nhìn càng lúc càng mờ mịt, dù đã cắn rách đầu lưỡi cũng vô pháp kháng trụ dược tính…
Trước khi triệt để mất đi ý thức, hắn nhìn thấy một hắc y nhân che mặt từ từ tiếp cận Mộc Tử Khâm…
………
Mộc Tử Khâm bị nước lạnh dội tỉnh, y mở mắt thì phát hiện bản thân bị trói chặt trên ghế, xung quanh toàn những người ăn mặc kỳ lạ, mà người ngồi đối diện y là một nam nhân xa lạ mang vết sẹo lớn trên mặt, trang phục đồng dạng với những người kia.
“Ngươi chính là Mộc Tử Khâm?” Nam nhân đứng dậy, nâng cằm y tùy tiện đánh giá, miệng tấm tắc nói: “Quả thật đủ vốn luyến làm yêu phi.”
Mộc Tử Khâm dùng sức nghiêng đầu, mặt mày vô biểu tình, thanh âm chẳng hoảng loạn: “Ngươi bắt ta tới đây, cần ta làm cái gì?”
Nam nhân nọ hơi sửng sốt, kế đó vẻ mặt xoẹt qua tia tán thưởng: “Mộc công tử quả nhiên thông minh.”
Mộc Tử Khâm diện vô biểu tình nhìn gã: “Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn ta thay ngươi làm chuyện gì?”
“Ta muốn ngươi….” Nam nhân dán sát bên tai Mộc Tử Khâm: “Làm nội ứng bên người Tiêu Chấn Diệp, truyền tin tức cho chúng ta…”
Mộc Tử Khâm bỗng nhớ tới lúc trước từng có đại thần thượng triều bẩm báo rằng phía nam xuất hiện một toán quân khởi nghĩa, tuy nhân số không đông nhưng khơi mào vài trận bạo loạn, giết chết nhiều mệnh quan triều đình. Xem ra là những người này đây.
Mộc Tử Khâm nheo mắt: “Xét phục sức của các ngươi, hẳn là hoàng thất Ngu Quốc nhất mạch đi.”
Lời vừa dứt, chợt nghe hàng loạt tiếng rút kiếm khỏi vỏ, sau đó một phiếm ngân quang đặt lên cổ Mộc Tử Khâm.
Y vẫn bình tỉnh không lo, nhìn thẳng nam nhân: “Nếu ta đoán không sai, vậy ngươi chính là người bị đồn đã chết trận năm năm trước tại Ngọc Dương chi chiến – Ngu Quốc lục hoàng tử Ngu Ngiêu.”
Tán thưởng trong mắt nam nhân càng sâu, gã khoát tay với thủ hạ, tên kia lập tức lĩnh mệnh lui ra.
Nam nhân lần nữa ngồi xuống, “Không tồi, ta đúng là Ngu Ngiêu, năm năm trước bại dưới kiếm Liễu Hạo Diễm, may mắn thay một kiếm kia chưa đâm thủng trái tim, ta mới có cơ hội sống sót.”
“Ta đáp ứng.” Mộc Tử Khâm đột nhiên lên tiếng.
“Sao cơ?” Nam nhân hơi ngớ người, nhất thời chẳng kịp phản ứng.
Mộc Tử Khâm dưới cái nhìn của gã, gằn từng chữ một: “Ta nói, ta đồng ý làm nội ứng, thay các ngươi thu thập tin tức.”
Nam nhân im lặng híp mắt trông Mộc Tử Khâm, nửa ngày sau mới đáp lời: “Ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi?”
Mộc Tử Khâm hướng mắt về phía cái lọ sứ trên bàn ở gần đó, “Thứ đặt tại nơi đó, chắc hẳn là đồ vật khiến ngươi an tâm.”
Nam nhân kinh ngạc: “Ngươi……”
“Nếu đã chuẩn bị sẵn cho ta thì cứ mang qua đi.” Mộc Tử Khâm bình tĩnh nói.
Nam nhân có phần hồ nghi kêu người cởi trói rồi giao lọ sứ cho y.
Mộc Tử Khâm mở nắp lọ, trút ra vật bên trong – một viên dược hoàn màu đỏ.
Y cong môi cười, ném thuốc vào miệng, ngửa đầu nuốt xuống.
Động tác sạch sẽ lưu loát, chẳng có nửa điểm chần chờ.
Ánh mắt nam nhân nhìn Mộc Tử Khâm hàm chứa phần khâm phục: “Ngươi hoàn toàn bất đồng với lời đồn.”
Mộc Tử Khâm cười cười, không nói.
“Vì cái gì?” Nam nhân hỏi, “Nghe đồn rằng Tiêu Chấn Diệp đối đãi với ngươi tốt lắm……”
“Quả thật rất tốt, tốt đến độ cả đời này ta đều vô pháp quên được hắn….” Khóe môi Mộc Tử Khâm gợi lên tiếu ý trào phúng chói mắt, dù y cúi đầu che giấu nhưng hận ý lăng lệ nơi đáy mắt vẫn dọa Ngu Nghiêu hoảng sợ.
Bất quá lát sau gã liền khôi phục như thường, tựa như một màn vừa nảy chỉ là ảo giác.
Và hơn hết, Ngu Nghiêu hoàn toàn minh bạch tình cảm Mộc Tử Khâm dành cho Tiêu Chấn Diệp, điểm băn khoăn trong lòng theo đó vơi bớt.
“Còn một vấn đề, tại vì sao ngươi cân nhắc cũng chẳng thèm cân nhắc mà dứt khoát đáp ứng ta rồi?” Nam nhân hơi hơi nheo mắt, “Thông minh như ngươi, không giống loại người sẽ lỗ mãng đưa ra quyết định.”
“Ta không cho rằng mình quyết định lỗ mãng, bởi hiện tại ngươi là người duy nhất có khả năng đối kháng với Tiêu Chấn Diệp.” Mộc Tử Khâm thẳng tắp đối mắt cùng nam nhân: “Nếu năm năm trước ngươi không thua trận Ngọc Dương, Ngu Quốc ít nhất sẽ chưa diệt vong sớm như vậy.”
Lúc ấy Ngu Nghiêu là người kế vị Ngu đế coi trọng nhất, giống với Mộc Tử Khâm thiếu niên thành danh, ngay cả Mộc Tử Khâm cũng chẳng dám xem thường gã.
Vốn dĩ sau trận chiến ở Ngọc Dương gã sẽ được Ngu đế phong làm thái tử Ngu Quốc, ai ngờ rằng bị đệ đệ ruột của mình ám toán, bại trận suýt chết.
Nam nhân tán thưởng khẽ liếc Mộc Tử Khâm, tiếp đó lấy một viên thuốc đưa cho y: “Giải dược tháng này. Về sau mỗi tháng ta sẽ sai người mang đến.”
Mộc Tử Khâm tùy ý nuốt xuống giải dược. Bỗng sực nhớ một chuyện, y từ trong ngực móc ra thanh chủy thủ mà Hạ Vân Dương tặng trước đó đưa cho Ngu Nghiêu, “Ngươi cầm cái này, đi tìm Vân Nhai các và Mộc Quốc hợp tác.”
“Vân Nhai các?” Ngu Nghiêu có hơi ngoài ý muốn nhìn Mộc Tử Khâm, đang định chìa tay tiếp nhận chủy thủ thì Mộc Tử Khâm lại né tránh.
Ngu Nghiêu nghi hoặc.
Mộc Tử Khâm nhìn vào mắt gã, từng câu từng chứ nện thẳng nhân tâm: “Ta muốn ngươi cam đoan một việc, mặc kệ sau này các ngươi thành hay bại, cũng không được liên lụy Vân Nhai các cùng Mộc Quốc.”
“Hảo, ta đáp ứng ngươi.”