Một câu nói đã nhắc tinh An Lộc Sơn. Hắn vội mời vũ lâm quân kiểm tra vết thương, lại cố đưa một mặt cười thành khẩn nói với quân An Tây: “Mọi người đều là tướng sĩ quân Đường, làm sao có thù hận sâu nặng được, chỉ do năm kia trong trận đấu mã cầu hai quân ta bất hòa. vì thế hài nhi ta giận một chút, xin các vị thông cảm nhiều, ta sẽ đưa mỗi người 300 quan, xem như trà lễ, người bị thương ta sẽ tăng tiền bồi thường lên.”
“An đại soái, không biết ngài chuẩn bị bồi thường cho người bị thương bao nhiêu?” Lệ Phi Nguyên Lễ trước đó an phận thủ thường cuối cùng cũng không kiềm chế được nhiều chuyện nói.
“Cái này… ta sẽ bồi thường mỗi người 1.000 quan.”
Lệ Phi Nguyên Lễ bạnh mồm rộng ra cười, vốn dĩ cho hắn đóng vai người bị thương. hắn vô cùng không bằng lòng, phải bị chọc một mũi tên oan uông. Nhưng ai bào hắn gây ra vạ. hắn đành chịu vậy. Không ngờ mũi tên này lại đáng giá 1.000 quan, làm sao mà không khiến hắn vui đến tim nở cả hoa, chỉ hận trên người mình không bị chọc thêm mấy mũi tên nữa. đóng vai trọng thương, há chẳng phải kiếm được nhiều hơn sao?
Nụ cười mừng rỡ của Lệ Phi Nguyên Lễ đột nhiên làm cho An Lộc Sơn cành giác, đây làm gì là bộ dạng đau khổ bị thương, không lẽ bọn chúng
Lúc này, phía xa vọng lại tiếng vó ngựa dồn dập.
“Thánh chỉ tới!”
Mấy viên hoạn quan cưỡi ngựa phóng tới, xông tới gần đây dõng dạc nói: “Truyền khâu dụ của bệ hạ, truyền tướng sĩ quân An Tây vào Hàm Nguyên Điện cấn kiến.”
Lý Long Cơ vừa mới nhận được bẩm báo của Kinh Triệu Doãn Tiêu Cảnh, con trai của An Lộc Sơn An Khánh Tự kéo quân xung kích Tiến Tấu Viện An Tây. không rõ nguyên nhân. Mặc dù người bên dưới không rõ nguồn gốc mâu thuẫn ở đâu. nhưng Lý Long Cơ lại rất rõ. Trên trận đấu mã cầu đầu năm 4 Thiên Bảo, hai cánh quân Phạm Dương và An Tây từng phát sinh ẩu đả nghiêm trọng trên đấu trường. Từ đó hai quân bất hòa. lần này lại vào dịp trận đấu mã cầu, rất có khả năng hai quân bắt đầu tính sổ nợ cũ.
Nếu việc này phát sinh ở nửa năm trước, có lẽ Lý Long Cơ không để tâm nhiều, cử người đi hai bên an ủi cho xong chuyện. Nhưng lần này thì khác, quân An Tây vừa
giành được thắng lợi huy hoàng từ Tiểu Bột Luật, trong triều vui mừng, vẫn chưa kịp phong thưởng đã nảy sinh việc Tiến Tấu Viện An Tây bị xung kích. Tiến Tấu Việc lại còn bị đốt nữa. Việc này nếu không xử lý nghiêm minh, truyền ra ngoài sẽ tấm lòng của người thiên hạ nguội lạnh, đặc biệt là quân An Tây, chưa biết chừng sẽ bị binh biến. Lần trước Biên Lịnh Thành còn nói Cao Tiên Chi bị giáng chức, suýt chút là đã dẫn đến binh biến.
Lý Long Cơ không dám sơ ý, trước tiên là phải an ủi quân An Tây, sau đó mới truy cử trách nhiệm. Truyện “Thiên Hạ “
Lúc này, một viên thái giám ở trước cửa nói: “Bệ hạ. tướng quốc đã tới.”
“Truyền hắn vào đây.”
Lý Lâm Phủ vội vàng đi vào, gập người thi lễ nói: “Thần tham kiến bệ hạ!”
Lý Long Cơ liếc hắn một cái hỏi: “Phía bên An Lộc Sơn có động tĩnh gì?”
“Thần nghe nói An Lộc Sơn đánh gãy đôi chân con trai mình ngay tại chỗ, đồng thời đã nhận được sự thông cảm của quân An Tây.”
“Chà! Hắn cũng nhanh tay thật!”
Lý Long Cơ cười nói với Lý Lâm Phủ: “Tướng quốc, việc này trẫm coi như giao cho khanh xử lý.”
“Thần tuân chỉ!”
Lý Long Cơ lại lấy một cuốn sớ trên ngự án. đưa cho hắn cười nói: “Đây là phong thưởng trong chiến dịch Tiểu Bột Luật, trẫm lấy phương án của binh bộ thay đồi một chút, tướng quân xem qua!”
Phong thưởng của quân An Tây chia làm 2 bộ phận, một là phong thưởng đối với chủ soái Cao Tiên Chi. đây là quyền lực của Lý Long Cơ, tướng quốc không thế can thiệp. Nhưng phong thưởng cho tướng sĩ phía dưới lại là do binh bộ soạn bản thảo, tướng quốc thẩm hạch sau đó mới báo lên Lý Long Cơ, Lý Long Cơ làm một chút thay đồi.
Lý Lâm Phủ mở ra xem. chỗ sửa có 2 chỗ: 1 chỗ là thường thêm 5 vạn khúc lụa. 1 chỗ khác lại là sự phong quan của Lý Khánh An đã thay đối, Lý Lâm Phủ sững người lại. đưa mắt liếc nhanh Cao Lực Sĩ bên cạnh. Cao Lực Sĩ không biểu lộ gì. giống như việc này chẳng có liên quan gì với ông.
Lý Lâm Phủ không dám phản đối. gập người đáp: “Thần theo ý của bệ hạ hạ chi.”
“Đi đi! Trẫm sáng mai phải ở Hàm Nguyên Điện tuyên đọc ý chi. đừng làm lỡ việc.”
“Thần hiểu rõ!” Lý Lâm Phủ từ từ lui xuống.
Lý Lâm Phủ đi rồi. Lý Long Cơ nắn nhẹ huyện thái dương, cảm thấy thể lực cạn kiệt, bèn chỉ vào một xấp sớ tấu trên bàn nói: “Trẫm hơi mệt rồi. về cung nghỉ ngơi trước, mấy sớ tấu này ngươi hãy thay trẫm phê duyệt.”
“Lão nô tuân chỉ.”
Cao Lực Sĩ nhanh bước đến trước cửa. cao giọng tuyên nói: “Tiễn bệ hạ hồi cung!”