Hắn đến đây chỉ là lấy lại vài thứ của mình.
Một cái ống đựng tiền cũ kỹ, một cái đĩa từ. Không còn gì khác nữa.
Căn phòng này không phải của hắn. Quần áo giày dép trong này, đều là của “Nhị thiếu gia”. Mà từ giây phúc Lam Nhị xuất hiện, thế thân không còn ý nghĩa gì nữa.
Sau khi ra khỏi đảo, Lam Diệm một đường quang minh chính đại. Lam Nhị không muốn Lam Diệm chết, cho nên không phái người đuổi theo. Vả lại, Lam Nhị đã chắc chắn rằng Lam Diệm chỉ là giãy dụa khi sắp chết thôi.
Lam Diệm đóng cửa sổ, kéo rèm cửa, “Đao thị vệ, có thuốc không? Đầu tôi đau quá.”
Doãn Tiểu Đao lấy từ trong hành lý ra một cái hũ lớn, “Ông nội nói sắc thuốc phiền phức, ông mài thành bột thuốc rồi.”
“Mới gửi đến?”
“Ông nội gửi cho Chu gia gia, Chu gia gia chuyển lại cho tôi.”
Lam Diệm hơi ngạc nhiên, “Tôi còn tưởng đứa ngốc như cô ở Thương Thành này không nơi nương tựa.”
“Tôi có Tứ Lang.” Chỉ cần theo cạnh bên hắn, thì cô sẽ không phải là không nơi nương tựa nữa.
Lam Diệm cười cười. Hắn cảm tạ ông trời xiết bao, ban tặng cho hắn một đứa ngốc thế này. Cô vẫn không hỏi hắn việc tái hút. Hắn hiểu, cô không buông bỏ hắn.
Hắn vừa thích mà lại vừa đau lòng. Nếu như hắn là một chàng trai khỏe mạnh, hai người họ hẳn là đã ngọt ngào lắm rồi. Nhưng mà trong hiện thực, con đường phía trước dài đăng đẵng.
Lam Diệm nhớ lại một chuyện, “Đao thị vệ, nhiệm vụ của cô sắp đến kỳ hạn rồi.” Cô đến bên hắn đã được hai tháng rưỡi. Lam Nhị và Chú Lam tính toán thời gian chuẩn thật.
“Đúng thế. Anh bình bình an an, nhiệm vụ của tôi sẽ kết thúc.” Trong lòng Doãn Tiểu Đao cũng nhung nhớ mảnh đất Hoành Quán.
“Cô đã hoàn thành rồi.”
“Ừm. Nhưng tôi phải ở lại bên Tứ Lang.” Cô nghĩ, ông nội bà nội, cha và mẹ hẳn đều sẽ ủng hộ cô.
“Tôi không phải Nhị thiếu gia của Lam gia.”
“Tôi biết, Tứ Lang là Tứ Lang.”
“Đồ ngốc.” Thế nhưng hắn thích cô gái ngốc nghếch thế này.
Lam Diệm uống xong thuốc, hiệu quả đến khá chậm. Hắn cần phải nằm một chút.
Doãn Tiểu Đao ngồi bên mép giường, xoa nhẹ giúp hắn.
Lam Diệm nhắm mắt lại, nơi sâu trong tủy não một cơn đau rút. “Lại phải làm lại từ đầu rồi.”
“Ừm.” Doãn Tiểu Đao nặng nề đáp một tiếng. Tất cả những người làm tổn thương Lam Diệm, cô sẽ trừng trị hết toàn bộ, “Tứ Lang, tôi cùng anh.”
Đầu hắn đau kinh khủng, nói chuyện có hơi khẽ, “Đao thị vệ, tôi kể cho cô một câu chuyện nhé.”
Cô vui vẻ chú ý lắng nghe, “Được.”
“Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé rất xinh xắn rất thông minh, cậu có một cặp cha mẹ rất đẹp, rất ân ái, họ sống tại thành phố M, đất nước M.”
Sau câu này, Lam Diệm im lặng rất lâu rất lâu.
Doãn Tiểu Đao không hối hắn.
“Cha của cậu bé vì chuyện bất trắc mà tạ thế, mẹ cậu sợ thấy cảnh sinh tình, trở về nước. Sau này, mẹ của cậu buồn bã quá độ, bám gót chồng qua đời, để lại cậu bé một mình đơn độc.” Lam Diệm cười cười, “Tôi không biết kể chuyện, câu chuyện này kể ra chẳng hay chút nào cả.”
Doãn Tiểu Đao không biết cách an ủi, cô chỉ có thể biểu đạt tấm lòng của mình, “Tứ Lang, sau này anh nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Tôi chờ anh.”
—-
Lam Diệm nghỉ ngơi đôi chút rồi rời khỏi. Hắn ném chìa khóa căn phòng vào thùng rác.
Ngủ xong một giấc ngắn ngủi, nụ cười xán lạn của hắn lại trở về.
Không có nhà, tất nhiên phải tìm chỗ ở.
Lam Diệm và Doãn Tiểu Đao đến khách sạn.
Đến giờ phút này, Lam Diệm không khỏi cảm khái, “Vẫn may là tôi đi lừa chút tiền, nếu không sao có thể nuôi cô trắng trẻo mập mạp thế này.”
Doãn Tiểu Đao suy nghĩ một hồi, hắn nói hình như là rất có lý, thế là cô phụ họa theo, “Đúng thế.”
Hắn giận dữ, “Đáng tiếc sắc đẹp của tôi hiện giờ không bằng trước kia, muốn tìm một người tiêu tiền như nước không dễ dàng nữa.”
Cô nhìn gương mặt của hắn, “Tứ Lang rất đẹp trai.” Mặc cho hắn biến thành hình dáng gì, trong lòng cô, hắn vẫn rất đẹp.
“Là đẹp hơn cô.” Lam Diệm rất đắc ý.
Doãn Tiểu Đao không trả lời. Dỳ sao hắn cũng là miệng chua ngoa mà tâm đậu hũ, cô chẳng chút để ý lời độc mồm độc miệng của hắn.
Hai người đi hết mấy khách sạn đều bị thông báo rằng không còn phòng trống.
Lúc này Lam Diệm mới nhớ ra, gần đây Thương Thành có một hội chợ thương mại, mấy ngày này, chuyện làm ăn của các khách sạn đang được mùa.
Dạo hết một con đường, khó khăn lắm mới tìm được một chuỗi khách sạn còn thừa lại duy nhất một căn phòng.
Là phòng giường lớn.
Lam Diệm nghe xong lời của nữ tiếp tân, gõ gõ lên bàn tiếp tân, “Có thể kê thêm một chiếc giường không?”
Nữ tiếp tân mỉm cười, “Thật ngại quá, thưa anh, không có dịch vụ kê thêm giường.”
Hắn lười biếng hỏi, “Vậy giường lớn của các cô lớn cỡ nào?”
“Rộng hai mét, thưa anh.” Nụ cười của cô tiếp tân không giảm.
“Có ba mét không?”
“Không, thưa anh.” Nụ cười của cô tiếp tân có phần không giữ được nữa.
“Vậy còn bốn mét?”
“Không có.” Cô tiếp tân vứt luôn cả hai chữ “Thưa anh.”
“Vậy tôi muốn kê thêm giường.” Lam Diệm trở lại chủ để.
“Thật xin lỗi, thưa anh. Vào mùa hội chợ thương mại không có dịch vụ kê thêm giường.” Cô tiếp tân không hiểu, trai đơn gái chiếc thuê phòng, phòng giường lớn và phòng giường đôi quan trọng đến thế sao?
Tất nhiên, cô tiếp tân không thể biết, cho dù đôi nam nữ này ngủ cùng một chiếc giường thì cũng chỉ là đắp chăn bông nằm trò chuyện.
Doãn Tiểu Đao thấy Lam Diệm cứ xoắn xuýt chuyện mấy chiếc giường liền chủ động nói, “Tôi có thể nằm dưới đất.”
Cô tiếp tân nghe câu này, sợ đến suýt chút thì rơi mất mắt kính. Cô vẫn là lần đầu tiên gặp được đôi trai gái thuê phòng kỳ lạ thế này, hơn nữa phía nữ còn đề xuất chuyện ngủ đất.
“Dưới đất bẩn.” Lam Diệm không nhìn Doãn Tiểu Đao, nói với nữ tiếp tân, “Vậy thì một căn phòng giường lớn.”
Lúc trình chứng minh thư ra, Doãn Tiểu Đao nhớ ra một chuyện, thế là cô nhìn về phía chứng minh của Lam Diệm.
Dòng họ tên: Lam Diệm.
Sau khi vào phòng, Lam Diệm cảm thấy mình bị lừa rồi.
Phòng giường lớn này chẳng lớn chút nào.
Không chỉ không lớn, mà còn quá nhỏ. Trừ chiếc giường hai mét, chỉ còn thừa lại một lối đi nhỏ, hơn nữa còn là một lối đi nhỏ đến mức nằm đất cũng phải chê chật hẹp.
Lam Diệm nhìn chiếc giường kia, “Đao thị vệ, tối nay chúng ta ấy, sẽ vắt một chiếc chăn ở chính giữa. Cô không phạm tôi, tôi không phạm cô.”
“Được.” Doãn Tiểu Đao rất tán đồng.
“Nói ra thì, chúng ta vẫn là lần đầu tiên chung giường nhỉ.”
Cô gật đầu, “Đúng thế.”
Hắn liếc xéo cô, “Có khẩn trương không?”
“Không.”
“Cũng đúng, cô là đồ đần mà.” Không nên ôm quá nhiều kỳ vọng với một đứa đần
Lam Diệm trực tiếp ngồi xuống mép giường, “Đao thị vệ, cô nói ngày mai tôi đến cục cảnh sát thì thế nào?”
Doãn Tiểu Đao nghi ngờ, “Tại sao? Anh đâu có phạm tội.”
Lam Diệm đang tính trả lời, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Hắn không vui, kêu lên, “Ai?”
“Kiểm tra phòng.” Tiếng nói đó có phần thấp.
“Phắc! Tôi lớn vậy rồi, lần đầu đi thuê phòng khách sạn liền bị kiểm tra.” Lam Diệm lẩm bẩm xong, tiếp tục kêu lên, “Không cho kiểm tra.”
Người ngoài cửa im lặng ba giây, “Cảnh sát.”
“Tôi thật là miệng quạ đen, đang yên đang lành nhắc đến cục cảnh sát làm quái gì chứ.” Lam Diệm cách cửa gần, thế nên hắn đứng dậy đi mở cửa.
Cửa mở.
Người đàn ông bên ngoài ngũ quan đoan chính, dáng vẻ ngay thẳng.
Lam Diệm khó gần, “Làm cái gì?”
“Lam Diệm.”
Nét mặt Lam Diệm thoáng đông cứng, “Anh là?”
“Thẩm Tiệp.”