【 Mới tới, bị bắt vào nhóm fans trong trận mở đầu, đêm nay có thể chơi Hư Vô không? 】
【 Chào buổi tối con trai ngoan, mẹ tới rồi đây! 】
【 Ây da con trai, con trai ngoan của tôi……】
【 Giao diện này của nhóc là cái quỷ gì vậy? Nhóc phát sóng để chúng ta cùng nhóc xem phát sóng trực tiếp của Fire sao? 】
【 Lầu trên, tôi cũng có cùng câu hỏi này. 】
Sau khi chào hỏi fans trong phòng, Tả Đào mới lui ra khỏi phòng đăng nhập trò chơi, theo bản năng hỏi câu: “Đội trưởng, anh mở phòng hay em mở?”
Tống Thời Hàn: “Em mở đi.”
Tả Đào nói được, dư quang lại liếc làn đạn khu, trên tay động tác chính là trực tiếp dừng lại.
Vừa mới còn ở điên cuồng thảo luận Hư Vô cùng Băng Hoàng làn đạn, không biết ở khi nào bay lên tới rồi hiện thực.
【 Ai da hai người đang nói gì vậy, cái gì mà mở phòng hay không mở phòng, mắc cỡ quá. 】
【 Mở phòng? Mở phòng gì? / thiếu nữ mờ mịt.jpg】
【 Con trai rụt rè một chút, con còn chưa thành niên, mẹ không cho phép con mở phòng. 】
【 Để lão Tống mở! 】
Đám bình luận này vừa liếc mắt một cái đã đến trình độ khiến ta hồn phi phách tán.
Mà hiện tại Tống Thời Hàn cũng phát sóng trực tiếp, thấy mấy cái này, đầu Tả Đào cũng muốn nứt ra rồi: “Mọi người đừng nói lung tung nữa.”
【 Chúng ta nói bậy cái gì? 】
【 Đây là thái độ của em khi nói chuyện với nhóm mẹ sao? 】
【 Không phải…… Bảo bối, con suy nghĩ nhiều rồi? 】
【 Đã sang bên Fire ám chỉ xong, thật là, không có chút tự giác của người lớn gì hết. 】
【 Ai da, con trai đừng hiểu lầm, ý của chúng ta là nếu như Fire mời em đến, vậy cũng nên là hắn chủ động mở phòng mới đúng. 】
【 Hắn quá không lễ phép. 】
Tả Đào: “……”
Lồng ngực cảm thấy thắt nghẹn.
Đồng thời trong tai nghe vang lên âm thanh của Tống Thời Hàn, mang theo ý cười nhàn nhạt: “Tôi tới mở phòng đi.”
“Em không phải, em……”
Loại cảm giác này thật sự quá quỷ dị, Tả Đào có chút đỏ mặt mà gãi gãi đầu, vừa định giải thích, thì trong khu bình luận lại bắt đầu spam ——
【 Không phải cái gì? 】
【 Không phải thì không phải, con đỏ mặt cái gì? 】
Tả Đào quả thực sắp phát điên rồi, sớm biết sẽ có tình huống như vậy thì cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa cậu cũng không phát sóng trực tiếp.
Mãi đến khi trong khu bình luận hiện lên một dòng ——
【 Cảm ơn, sau khi kết hôn nhớ thay chúng tôi hôn Fire nhiều thêm một chút. 】
Tả Đào: “……”
Giữa nhiều màn đạn như vậy, không biết tại sao cậu lại có thể nhìn thấy một comment oanh tạc như vậy, đồng thời cảm giác chột dạ của cậu cũng tăng lên gấp đôi.
“Mọi người……” Tả Đào giả bộ trấn định: “Đừng quá đáng nữa.”
May mắn thay, những lời nhận xét kỳ lạ cuối cùng cũng kết thúc khi trò chơi chính thức bắt đầu, hầu hết đều là fans kỹ thuật, dần dần mọi người bắt đầu thảo luận về thao tác, hoặc khi gặp chuyện bùng nổ, họ sẽ gửi một chuỗi 666.
Vòng loại đầu tiên với Tống Thời Hàn kết thúc trong chiến thắng.
【 Tôi cảm thấy Pink chơi Ma Linh cũng không tệ lắm, mỗi lần đều kịp thời đưa khiên bảo vệ. 】
【 Mới từ Weibo trở về, cũng không thái quá như Súng Máy Ba Ba nói, đúng không? 】
【 Có khả năng nào là do Star quá cùi bắp? 】
【Pink đúng là đánh rất tốt. Hồi nãy khi ba người bọn họ phát sóng tôi có xem rồi, có hỗ trợ nhà ai lấy được MVP đâu? 】
Tả Đào cũng không để ý tới bình luận, có lẽ là do vừa rồi tiêu hao quá nhiều cảm xúc, cậu cảm thấy dạ dày càng ngày càng không khỏe: “Đội trưởng, có thể chờ em một chút không, em đi đặt cơm đã.”
“Em còn chưa ăn cơm?” Bên kia điện thoại, Tống Thời Hàn nhíu mày.
Tả Đào: “Dạ, tại buổi chiều nay dạ dày không được thoải mái, cho nên vẫn luôn không cảm thấy đói.” Từ bên kia đối phương cảm nhận được sự lạnh lẽo trong giọng nói, lại bổ sung một câu: “Bây giờ em gọi liền!”
Vừa mới dứt lời, còn chưa kịp mở phần mềm giao đồ ăn để tiếp tục gọi món chưa thanh toán trước đó, giọng nói của Tống Thời Hàn lại vang lên: “Khoan rồi đặt món.”
Đang nói thì có tiếng sột soạt vang lên, Tống Thời Hàn đứng dậy cầm điện thoại di động rời đi, giống như đã gọi điện thoại.
Dù không biết tại sao nhưng Tả Đào vẫn thoát ra khỏi phần mềm đặt cơm.
Hai phút sau, Tống Thời Hàn ngồi trở lại trước bàn máy tính, nói: “Tôi đặt cho em một phòng riêng, 30 phút sau đi ra cửa lấy hộp cơm.”
Tả Đào ngẩn ra: “A?”
Vẻ mặt hắn nửa ngây ra nửa mừng, ho nhẹ một tiếng: “Em có thể tự mình mua.”
Tống Thời Hàn: “Nhà này tương đối sạch sẽ, dạ dày không thoải mái thì ăn thanh đạm một chút.”
“A được……”
Cho nên đây là Tống Thời Hàn đang quan tâm cậu sao?
Tả Đào có chút buồn cười, nhưng lại không dám biểu hiện quá rõ ràng, hơn nữa còn đang phòng phát sóng, có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm, cho nên nhanh chóng nói: “Cảm ơn đội trưởng!”
【 A cái gì vậy, idol mua đồ ăn cho nhóc không tốt sao? 】
【 Đừng giả bộ, tôi thấy khóe miệng nhóc giương lên rồi. 】
【 Con trai, có thể có tiền đồ một chút được hay không? 】
【 Chỉ vậy…… Không cảm ơn ca ca sao? 】
【 Đúng vậy, đã lâu rồi không thấy Tóc Hồng gọi ca ca. 】
Không giáp đáp lại nửa câu trên khu bình luận.
Trong 30 phút chờ đợi này, Tả Đào lấy một cái bánh nhỏ ăn lót dạ, sau khi chơi với Tống Thời Hàn một lúc, điện thoại đúng giờ gọi tới.
Năm phút sau.
Bên ngoài còn mưa nhỏ, Tả Đào hận được hàng bên ngoài cánh cổng nhỏ của căn cứ, trái tim cậu tràn ngập sự ngọt ngào.
Nghĩ nghĩ, cậu rút một bông hoa Tường Vi trên tường, rồi gọi điện lại cho Tống Thời Hàn.
Điện thoại được kết nối sau một vài hồi chuông, Tả Đào nói trước: “Cái kia…… Em lấy được hộp cơm rồi, nhưng mà hơi nhiều một chút.”
“Ăn không hết liền để trong tủ lạnh.” Tống Thời Hàn lạnh nhạt nói: “Nếu mà lạnh rồi thì nhớ bỏ vào lò vi sóng rồi hãy ăn..”
Tả Đào đáp ứng, tuy rằng trời mưa, nhên gió bên ngoài thổi qua rất thoải mái, cậu có chút luyến tiếc khi phải lập tức trở về, liền dựa vào trên cửa sắt một hồi.
Sau đó, không biết tại sao lại nhớ tới những lời trên khu bình luận.
Do dự hai giây, Tả Đào thả đóa Tường Vi xuống: “Cảm ơn ca ca.”
Bên kia điện thoại lặng im hai giây, Tống Thời Hàn “ừ” một itenegs, lại hỏi hắn: “Có thuốc dạ dày chưa?”
Tả Đào: “Không sao, không đau lắm đâu ạ, em ngủ một giấc là sẽ đỡ thôi……” Mới nói đến nơi đây, phía sau đột nhiên có một tia sáng lóe ra, rồi truyền đến tiếng bước chân.
Tả Đào dừng lại trước cổng sắt một lúc, nhìn sang đó, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông mặc áo len đen đứng trên vỉa hè đối diện, cậu nhìn thấy hắn ta nhìn chằm chằm bên này vài giây, rồi chạy chậm đi qua.
Nhìn từ hình thể thì là một người nam nhân, trên tay hình như còn cầm một cái máy ảnh.
Thấy cậu tạm dừng, Tống Thời Hàn ở bên kia điện thoại hỏi: “Làm sao vậy?”
Tả Đào quay đầu nhìn thân ảnh dần dần đi xa: “Không có chuyện gì, chỉ là có người chạy đêm ngang qua.”
Cậu còn có chút buồn bực,
Trời mưa như vậy, còn có người đam mê chạy bộ như vậy sao.