Muốn đi đâu?
Sở Dụ nghĩ ngợi, phát hiện bản thân cũng không biết có thể đi đâu.
Chẳng qua trong lòng cậu vô cùng khó chịu.
Càng tới gần thi giữa kỳ, càng khó chịu.
Rất lo lắng, hoặc có lẽ là mâu thuẫn, cùng với những cảm xúc không rõ ràng khác, cậu cũng lười phân biệt rõ cảm xúc.
“Tôi cũng không biết.”
Lục Thời hỏi cậu, “Có muốn tôi dẫn đi chơi không?”
“Ừ.”
Bản thân Sở Dụ lười suy nghĩ, “Chơi cái gì cũng được.”
Có thể làm cậu phân tâm là được rồi.
“Vậy đi thôi.”
Lục Thời dẫn Sở Dụ quay lại đường Thanh Xuyên.
Sở Dụ bị trẹo chân cũng không nghiêm trọng, nhưng vẫn còn chưa khỏi hắn, đi đường rất chậm, không dám dùng sức.
Đèn đường hai bên đường Thanh Xuyên cũ kỹ, mười bóng đèn thì có năm đèn không sáng. Không phải là chập mạch thì cũng là do trẻ con dùng đá ném vỡ bóng đèn, hoặc là cột đèn bị hỏng, dây điện đủ loại màu sắc bị kéo xuống hỗn độn.
Hơn nữa dưới đất còn có ổ gà, Sở Dụ không muốn thụt chân lần nữa, đi đường rất cẩn thận.
Lục Thời dừng lại.
Anh dừng lại, Sở Dụ cũng dừng lại theo, “Sao thế?”
Lục Thời đứng trước mặt Sở Dụ nói, “Lên đây, tôi cõng cậu.”
Vừa nghe, Sở Dụ không có ý từ chối chút nào, “Được, được!”
Cậu nhanh nhẹn nằm úp lên lưng Lục Thời, ôm lấy cổ đối phương.
Thân hình Lục Thời gầy, nhưng sức lực rất lớn, cũng giỏi chịu đựng. Sở Dụ cảm thấy đối phương cõng mình rất dễ, nhẹ nhàng thoải mái, hô hấp cũng chưa từng loạn.
Sườn mặt cậu cọ qua tai Lục Thời, cảm thấy được thật lạnh, Sở Dụ quay đầu qua, hà hơi nóng vào tai Lục Thời, “Tôi làm ấm cho cậu!”
Giọng của Lục Thời rất nhẹ, “Đừng nghịch.”
“Không nghịch, tôi đang nghiêm túc hà hơi làm ấm cho cậu.”
Sở Dụ nổi lên lòng đùa nghịch, lại liên tục hà hơi vào tai Lục Thời.
Ngoài miệng Lục Thời bảo cậu đừng nghịch, nhưng lại không tránh lần nào.
Trong ngõ nhỏ, loáng thoáng có tiếng đánh nhau truyền tới, Lục Thời quen đường, tránh đi bên khác.
Sở Dụ chơi mệt rồi, cảm thấy mình cứ hà hơi mãi giống y như cún Samoyed, mất hết hình tượng. Cậu ngậm miệng lại, an phận nằm trên lưng Lục Thời, nhìn chằm chằm bóng dáng hai người chồng lên nhau trên mặt đường.
Nhìn chằm chằm một lát, nhàn không chịu nổi, cậu lại cắn cổ Lục Thời.
Không dùng sức, cũng không thực sự cắn xuống.
“Ngứa.”
Lục Thời hỏi cậu, “Muốn rồi?”
“Không, chẳng qua………..ngứa răng.”
Sở Dụ không hiểu sao lại cảm thấy có chút ngại ngùng, hỏi, “Còn bao lâu nữa chúng ta mới tới?”
“Rất nhanh thôi.”
Đi vòng qua hai ngõ, Lục Thời dừng lại trước một cánh cửa cuốn.
Cửa cuốn màu trắng bạc, có hơi bẩn, bên trên bao trùm những tranh vẽ linh tinh, màu sắc chói mắt, tuy rằng không hiểu bức tranh vẽ gì, nhưng vẫn có chút đẹp mắt.
Một người đàn ông dáng vẻ lực lưỡng ngồi ở bên ngoài cửa, mặc áo khoác hoa, trên cổ tay lộ ra hình xăm màu xanh.
Cánh cửa chỉ đủ một người ra vào được đóng thật chặt, không biết rốt cuộc bên trong có cái gì.
Lục Thời chỉ đơn thuần dựa vào kiểm tra mặt.
Người đàn ông nhìn rõ dáng vẻ của Lục Thời, lại xem xét Sở Dụ, “Mang bạn tới đây chơi?”
“Ừ, còn chỗ không?”
“Có, còn trống hai phòng.” Nói xong, đứng dậy dẫn Lục Thời và Sở Dụ vào trong.
Đợi vào sâu trong cùng, Sở Dụ kinh ngạc.
Không giống như cậu đoán, không ngờ rằng bên trong này lại xây dựng sân bắn! Hơn nữa nhìn thoáng qua đã biết là vô cùng chuyên nghiệp, không giống như mấy tấm biển qua loa bên ngoài.
Người đàn ông dẫn đường nói rất ít, cũng có thể là do Lục Thời hay tới đây, không có gì muốn dặn dò cả, đóng cửa lại rồi đi.
Sở Dụ nhảy một chân, sờ mó xem khắp nơi, rất mới lạ.
“Trước đây cậu thường tới đây?”
“Ừ, thường tới.”
Lục Thời mở hòm ra, chọn súng, “Người vừa dẫn đường chính là ông chủ, trước đây thi đấu bắn súng chuyên nghiệp. Sau đó hùn vốn với mấy người có sở thích bắn súng, mở ra quán này.”
“Người kia chính là ông chủ.”
Sở Dụ hồi tưởng lại, cảm thấy hơi thở xung quanh ông chủ quả thực có chút hung hãn. Nói là bắn súng chuyên nghiệp, Sở Dụ cảm thấy không giống, nhưng trên người có mang theo mùi thuốc súng.
Sở Dụ cố gắng tìm tòi suy nghĩ một lát, khi nhìn qua lần nữa, cậu nhìn thấy Lục Thời đang đứng ở bục chuẩn bị màu đen, tai nghe giảm âm tùy tiện vòng trên cổ, sau đó đeo kính bảo vệ lên.
Kính bảo vệ khung màu bạc, làm nổi bật đường cong mắt của Lục Thời, đẹp tới mức phạm quy.
Lục Thời đứng rất thẳng, hơi hơi cúi đầu, sau gáy lộ ra một đường cong.
Anh thuần thục lắp vũ khí, thân súng màu đen, ngón tay trắng lạnh, vô cùng thú hút sự chú ý. Đường nét khuôn mặt tinh xảo được ánh sáng mờ ảo trong phòng hiện lên vẻ lạnh lùng lại chuyên chú.
Sở Dụ lấy điện thoại ra, giơ lên chuẩn bị chụp ảnh.
Lục Thời không quay đầu lại, hỏi, “Chụp lén?”
Sở Dụ có lý chẳng sợ, “Không chụp lén, tôi chụp thẳng luôn.”
Lục Thời nhét đạn vào, không tiếp tục ngăn cản, lười nhác nói, “Tùy cậu.”
Đợi Sở Dụ chụp xong, cất điện thoại đi, Lục Thời đi qua đó, chụp tai nghe lên tai Sở Dụ.
“Đã làm xong công tác chuẩn bị hả?” Sở Dụ kích động, “Lát nữa cậu bắn bia ngắm bất động sao? Hay là độ khó cao hơn một chút, bắn bia ngắm di động?”
“Không tin tưởng tôi như vậy sao?”
Ngón tay Lục Thời linh hoạt, xoay một vòng súng trong tay, hỏi Sở Dụ, “Muốn xem loại nào?”
Có thể chọn?
Sở Dụ chờ mong nói, “Muốn nhìn dạng đẹp trai!”
“Được.”
Hai phút sau, Lục Thời đứng ở vị trí bắn.
Đằng xa xa, có thứ gì đó bị quăng ra. Chỉ nghe “Đoàng” một tiếng, ngay sau đó, là tiếng thủy tinh nổ tung.
Sở Dụ kinh sợ.
Lục Thời không bắt bia hình người, cũng không phải là bia di chuyển, mà bắt chai bia được máy quăng ra.
Đậu, còn có thao tác thế này sao?
Chai bia bị tung lên không tuân theo quy luật nào, khoảng cách thời gian không giống nhau, còn chợt cao, chợt thấp.
Nhưng Lục Thời bắn ra, chai bia luôn phát ra tiếng vỡ tung.
Sở Dụ nhìn thấy mảnh thủy tinh rơi đầy đất, lại nhìn Lục Thời mặt mày lãnh đạm, cảm thấy Adernalin lại làm cho tim cậu đập nhanh hơn.
Bắn xong một vòng, Lục Thời đổi xong đạn, đặt súng vào tay Sở Dụ, “Cậu đến.”
Sở Dụ đã sớm ngứa tay, liên tục gật đầu, “Được!”
Cậu đứng ở vị trí bắn.
Lục Thời đứng ở phía sau cậu.
Sở Dụ có thể cảm nhận được, tay Lục Thời vỗ vỗ hông phía sau cậu, “Đứng thẳng.”
Sau đó, tay di chuyển lên bả vai, “Vai thẳng ra.”
Đứng thẳng lại theo lời Lục Thời, Sở Dụ cảm thấy có hơi nóng.
Đợi khi Sở Dụ giơ súng lên, duỗi thẳng cánh tay, Lục Thời lại vươn tay ra giống như cậu, chọc chọc vào ngón tay để trên cò súng của cậu, “Dịch lên trước, như này không bóp được.”
Cánh tay hai người dính vào với nhau.
Khuôn mặt Lục Thời tối đen, đường cong cằm rõ rệt, trên người có cảm giác sắc sảo giữa thiếu niên và thành niên.
Hai mắt anh nhìn thẳng phía trước, môi khẽ dựa vào bên tai Sở Dụ, nhỏ giọng hỏi, “Cậu rất nóng sao?”
Sở Dụ thật sự nóng.
Nhưng rõ ràng trong phòng có mở điều hòa.
Cậu cảm thấy được hoạt động này có hơi khó.
“Lục Thời, tay tôi nhũn ra rồi.”