——
Chiều hôm đó Ôn Hủ Hủ đưa theo con trai trở về nhà mợ.
Đúng như dự đoán, sau khi trở lại nơi đó, ngay lập tức được chào đón một trận mắng từ người chú, mắng đến mức cô không thể ngẩng đầu lên nổi.
Thì ra, năm năm qua, tuy rằng cô đã sớm nói với gia đình, cô không chết, chỉ mang theo hai đứa con ra nước ngoài, những năm năm không về, ngay cả bóng người cũng không thấy.
Cho nên, bị cậu mắng, là phải.
“Ôn Hủ Hủ, mày có giỏi thì đi luôn đi mày còn trở về làm gì? Có bản lĩnh thì cả đời cũng đừng trở về!”
“Đây là nhà của con,con làm sao có thể không trở về?”
“Vớ vẩn! Mày họ Ôn! Không phải họ Đỗ! đây cũng không phải nhà mày!
Cậu lại nổi trận lôi đình!
Cô bé Nhược Nhược ở trên lầu nhìn thấy, sợ tới mức ôm chặt lấy anh trai: “Tại sao ông cậu lại mắng mẹ như vậy?”
Cô bé mếu máo cái miệng nhỏ, như sắp muốn khóc.
Mặc Bảo thấy vậy, vội vàng dùng bàn tay nhỏ bé của mình vỗ vỗ sau lưng em gái: “Không có việc gì không có việc gì, mẹ không nghe lời, ông cậu mới mắng, tựa như hai chúng ta không nghe lời mẹ, cũng bị mắng như vậy.”
Cậu bé khá hiểu chuyện.
Cô bé nghe thấy thì chớp chớp đôi mắt đen long lanh nước, mới chịu nín khóc.
Quả nhiên, mắng một hồi, mợ ở trong phòng chịu không nổi liền đi ra.
“Được rồi, anh mắng con bé lâu như vậy, con bé cũng biết sai trở về đấy thôi, tiết kiệm chút nước miếng, hiện tại trong nhà không có nhiều tiền như vậy cho anh mua nước trà uống đâu.”