Phương đại nhân không nói gì nữa.
Thương Quân Lẫm không phái người đi tìm Phương tiểu thư, nếu nàng muốn thì tất nhiên sẽ chủ động tìm tới cửa.
Ngoại trừ một ít sổ con cần phải xử lý ngay, còn lại hầu hết thời gian Thương Quân Lẫm đều cùng Thẩm Úc đi du ngoạn khắp nơi.
Nếu đã nói muốn đi du xuân thì những địa điểm thích hợp để đi nhất họ đều muốn đi thử.
Rời khỏi cung, Thẩm Úc cũng không vội đi tới thôn trang. Những lúc y và Thương Quân Lẫm ra ngoài cũng sẽ không đưa theo Mộ Tịch và Mạnh công công.
“Bệ hạ, cho Mạnh công công và Mộ Tịch đi chơi đi, thật vất vả mới được rời cung, cho bọn họ thoải mái đi dạo đi.”
Thương Quân Lẫm nhẹ gật đầu.
Thẩm Úc ngoắc ngoắc ngón tay hắn, tiếp tục nói: “Như vậy ta và bệ hạ sẽ có rất nhiều thời gian riêng.”
Thương Quân Lẫm lập tức phân phó cho hai người nghỉ.
Thẩm Úc nắm tay Thương Quân Lẫm tay, chậm rì rì bước ra cửa.
Để lại Mộ Tịch và Mạnh công công nhìn nhau.
Mạnh công công là thái giám đi theo hầu hạ bên người Thương Quân Lẫm, trong tình huống bình thường sẽ không cách quá xa Thương Quân Lẫm, cho dù Thương Quân lẫm muốn ở một mình thì ông cũng sẽ đi theo từ xa.
Chẳng qua lúc Thương Quân Lẫm mới lên ngôi thì không giống như những quân vương khác. Mấy năm đầu hầu như Mạnh công công không nhìn thấy bóng dáng Thương Quân Lẫm, mấy năm gần đây thời gian hầu hạ bên người hắn mới tăng lên.
“Mộ Tịch cô nương có muốn đi đâu không?”
Mộ Tịch chần chừ gật đầu: “Ta muốn đi gặp mấy tỷ muội trước kia quen biết, sau khi vào cung cũng chưa cơ hội gặp lại các nàng.”
Mộ Tịch một mình đi gặp những người trước kia nàng quen ở phủ Trấn Bắc Hầu, cũng thuận tiện trao đổi tin tức với những người Thẩm Úc để lại bên ngoài.
“Mộ Tịch cô nương?”
Một giọng nói có vẻ do dự vang lên từ phía sau, Mộ Tịch bị hoảng sợ quay đầu lại.
“Là Cố, Cố tiên sinh à.”
“Mộ Tịch cô nương cùng ra ngoài với Thẩm công tử sao?” Một tay Cố thái y xách theo dược liệu, một tay bắt lấy tay áo của thiếu niên mặc y phục màu đen bên cạnh.
“Vâng ạ.”
“Vừa đúng lúc ta mới chế ra một phương thuốc mới, phiền Mộ Tịch cô nương mang cho công tử nhà cô.” Cố thái y đưa một phần thuốc trong tay cho Mộ Tịch.
Mộ Tịch nhận lấy: “Vâng, Cố tiên sinh. Người đứng bên cạnh Cố là ai vậy?”
“Là đệ đệ của ta, Cố Hoài.”
“Ca ca, đó là thị nữ của Thẩm quý quân sao?” Sau khi Mộ Tịch rời đi, Cố Hoài nhìn vào đám người hỏi.
“Đệ nhỏ giọng chút,” Cố thái y chê miệng của Cố Hoài lại, “Đó là thị nữ bên người quý quân, hẳn là quý quân cũng sẽ rời cung.”
“Thật không?” Cố Hoài rũ mắt, che đi những suy tư trong mắt.
Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm sóng vai đi trên đường, lần này bọn họ không đến Nghênh Tinh Lâu mà đi dạo một phố được đặc biệt mở ra cho các thư sinh.
Thẩm Úc lôi kéo Thương Quân Lẫm đi đi rồi lại dừng dừng, y không ngừng bị những đồ vật trong các quán nhỏ bên đường hấp dẫn.
Nơi này chủ yếu bán các loại sách.
“Hai vị công tử mau lại đây coi một chút nào, nơi này của chúng ta có bút ký của người từng đậu cử nhân ba lần, chỉ cần chừng này tiền thôi. ” Người bán hàng rong vươn tay tính toán, “Còn có thể đọc thử trước.”
“A Lẫm, chúng ta qua đó xem thử đó.” Đây là lần đầu tiên Thẩm Úc được thấy loại hình thức này, y tràn đầy hứng thú chảy qua xem.
Quán nhỏ kia buôn bán khá tốt, xung quanh có rất nhiều người. Thương Quân Lẫm ôm lấy bả vai Thẩm Úc, che chở y đi đến trước sạp.
Họ tự giác đưa ra hai phân tiền, chủ quán mặt mày hớn hở dọn ra một chồng sách: “Hai vị công tử tùy ý đọc, tùy ý đọc.”
Thẩm Úc chọn một cuốn mở ra, trên trang đầu đã ghi chú rõ quyển sách này bút ký của ai. Thẩm Úc lại thử mở mấy quyển khác, không ngoại lệ trên trang đầu đều được đánh dấu cả.
Nhìn đến cái tên quen mắt, Thẩm Úc cầm cuốn sách trên tay tới hỏi ông chủ: “Ông chủ, đây thật sự là bút ký của Phương đại nhân sao?”
Đây hiển nhiên không phải lần đầu tiên ông chủ thấy có người nghi ngờ, giải thích cũng rất thuận buồm xuôi gió: “Những thứ này đều có mười mấy năm thanh danh, tuyệt đối là hàng thật. Nếu không cũng sẽ không có nhiều người tới xem như vậy, đúng không?”
“Vị công tử này yên tâm, sách nơi này đều đã được đảm, trước khi ta vào kinh đã được một học trưởng( đàn anh) cố ý dặn dò, nhất định phải tới nơi này.”
“Chúng ta cũng thế.”
Thẩm Úc thuận theo phương hướng thanh âm nhìn qua, những người vừa nói chuyện đều là những thư sinh trẻ tuổi, thanh xuân dào dạt, mặt mày vẫn còn rất non nớt.
“Ta đã biết, đa tạ các vị đã giải thích nghi ngờ của ta.” Thẩm Úc dùng lễ mà các thư sinh thường dùng để cảm tạ.
“Hai vị công tử cũng tới để thi sao?” Thấy Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm khó thế bất phàm, mấy thiếu niên đẩy nhau ồn ào đi tới.
Khí thế của Thương Quân Lẫm quá mạnh, mấy thiếu niên không dám tùy ý bắt chuyện, họ lại cảm thấy Thẩm Úc trông có vẻ kiến thức bất phàm, không muốn bỏ lỡ cơ hội kết bạn.
Nhìn cuốn sách trong tay Thẩm Úc, một thiếu niên có vẻ đã quen thuộc với quán nhỏ này nói: “Cuốn sách công tử đang cầm trong vốn được Phương đại nhân viết lúc còn trẻ.”
Thẩm Úc gật đầu: ” Phong thái của Phương đại nhân không giảm vẫn không thua kém gì năm đó.”
“Chúng ta cũng cảm thấy vậy!” Mấy người đồng thời gật đầu, “Đặc biệt là vụ án tử của Trương ngự sử, Phương đại nhân xử lý thật sự rất tốt.”
Thẩm Úc nhìn mấy thiếu niên không lớn bao nhiêu, y cũng xem bọn họ như những đứa trẻ: “Các ngươi cũng nghe nói về vụ án này?”
“Nơi này viết này.” Một thiếu niên đoạt lấy cuốn sách trong tay của người bạn đồng hành, đưa cho Thẩm Úc.
Thẩm Úc dở ra, trong sách không chỉ viết án tử của Trương ngự sử mà còn có một ít vụ án khác cũng được viết vào.
Bọn họ lại càng quấn lấy Thẩm Úc nói chuyện, khí thế quanh thân Thương Quân Lẫm lại càng dâng cao.
Mấy người muốn tiếp tục lôi kéo Thẩm Úc nói chuyện nhưng lại thực sự không thắng nổi khí thế lạnh kéo của Thương Quân Lẫm, họ đành nói lời tạm biệt.
Thẩm Úc lôi kéo Thương Quân Lẫm đang lạnh mặt vào trong góc, y lớn mật chọc chọc vào gương mặt lạnh lùng của nam nhân: “Bệ hạ lớn như vậy rồi mà sao vẫn còn ăn dấm với mấy đứa nhỏ chứ?”
Chỉ cần nghĩ đến cảnh vừa Thương Quân Lẫm vừa rồi đã dùng một hành động nhỏ để lén lút tuyên thệ quyền sở hữu, mà những đứa nhỏ đó còn hoàn toàn không nhận ra có gì đó không đúng, Thẩm Úc lại càng buồn chơi hơn.
Thương Quân Lẫm không nói tiếng nào cầm lấy cánh tay Thẩm Úc lôi y vào trong lồng ngực. Lúc đối mặt với da thịt non mịn đang gần trong gang tấc, ánh mắt hắn dần dần đen lại.
“Bệ hạ, ưm——” Bên gáy Thẩm Úc đau xót.
Y bị cắn.
Tác giả có lời muốn nói: Bệ hạ ghen sẽ không chịu nổi kích thích ~~~
Canh hai cầu dinh dưỡng dịch ^^
Cảm tạ ở 2021-08-0315:45:15~2021-08-0322:02:41 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra hoả tiễn tiểu thiên sứ: Trương làm giàu hôm nay phát tài sao 1 cái;
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: 25028046, W đứa ở mỗi ngày không ngủ được, chim cánh cụt đi dạo tử 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Thỏ chi 130 bình; trương làm giàu hôm nay phát tài sao 99 bình; hoa mãn tiểu lâu 30 bình; mộc ân thần hi, dễ khiêm 20 bình; kéo dài chứng thời kì cuối người bệnh 18 bình; quỷ khanh, bạch mạch 16 bình; kỳ an, cắn đường chuyển phát nhanh viên, chocolate tương 10 bình; lương trần giờ lành 7 bình; độ Cửu Châu, ẩn 6 bình; a băng, lam, một nghèo hai trắng 5 bình; 451858174 bình; kháng mộc, 532119322 bình; tàng sam, khó lấy tên, thiên nhai cũ lộ, là bao quanh nha, luilui, độc nhãn ưng, cách lâm cửu cửu, 25534600, 425816321 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!