Từ Yến Thời đổi bị động thành chủ động, nắm lấy eo gặm cắn môi cô, thậm chí còn ác ý cắn môi dưới cô rồi kéo nhẹ ra, trong nháy mắt ấy đầu lưỡi chui tọt vào trong – ngay đến lúc hôn mà người đàn ông này cũng thẳng tới mức gợi tình. Hướng Viên bị anh hôn đến nỗi mặt mày đỏ ửng, hô hấp rối loạn nằm trên người anh, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Vậy chúng ta đang quen nhau sao?”
“Có muốn ngắm mình trong gương xem bây giờ trông em thế nào không?” Tối nay không biết là do uống rượu hay sao mà Từ Yến Thời lại bộc trực đến độ khiến người ta tức nổ phổi, “Em nghĩ có thể hôn như vậy với một người bạn bình thường ư?”
Nói đoạn, anh mở đèn lên như để cô nhìn rõ chính mình hơn, vẫn ngẩng đầu dựa vào tường, vẻ mặt có hơi căng thẳng.
“Mấy ngày ở Thượng Hải, lúc anh quyết định từ chức quả thật đã có nghĩ đến, em từ chối anh là đúng, cứ kéo dài như thế cũng không có nghĩa lý gì, chẳng thà thôi đi còn hơn. Nhưng mỗi lần thấy ánh mắt em nhìn mình là anh lại không cam lòng, anh cảm thấy hẳn mình có thể đem lại hạnh phúc cho em. Tên Lộ Đông đó, anh thật sự không để gã ta vào mắt,” Nói đến đây, anh lại bật cười, “Nhưng anh cũng không biến thái như thế, anh sẽ không yêu cầu em không được nói chuyện với người đàn ông khác, có điều nếu đã quyết định ở bên nhau, có mấy lời anh cần nói trước.”
Hướng Viên ôm cổ anh, “Chuyện gì?”
“Sau này chúng ta ở bên nhau, anh sẽ không yêu cầu em phải thay đổi thói quen, cách ăn mặc hay trang điểm của mình chỉ vì nghĩ đến cảm nhận của anh,” Từ Yến Thời ngẩng đầu nhìn cô, “Anh hoàn toàn không có ý kiến gì về người đàn ông khác cả, anh chỉ có thù địch với những gã muốn theo đuổi em thôi, tốt nhất là nên giữ khoảng cách với bọn, đừng khiến anh tức giận, còn những thứ khác tùy em.”
Hướng Viên cảm động rơi nước mắt, được đà ôm cổ anh chặt hơn, mặt dán mặt hô lên: “Sao anh lại tốt vậy kia chứ.”
Từ Yến Thời chống tường, nhéo má cô, “Lúc nãy là yêu cầu, còn bây giờ là phúc lợi, có muốn nghe không?”
Hướng Viên gật đầu như gà mổ thóc.
Anh nhéo lấy gương mặt mềm mại kia, nhìn cô thật sâu rồi cúi đầu cười cười. “Nghe có thể cảm thấy hơi điên, nhưng anh muốn em biết là anh thực sự nghiêm túc, cho nên lời này anh chỉ nói một lần.”
Trái tim Hướng Viên không khỏi siết chặt vì căng thẳng, tâm trạng xoắn vặn như tê dại. Hai mắt nhìn anh chăm chú, rất sợ để sót một chữ.
Anh từ từ vuốt ve mặt cô, ngón cái lướt nhẹ chạm vào má cô, rồi bất chợt anh bật cười, đổi đề tài: “Vóc dáng của bạn trai em đẹp lắm đấy.”
Nói rồi lại cảm thấy mình có thể bị cô đánh, thế là theo bản năng nhích sang một bên, ngồi trên tủ giày dựa đầu vào tường, hàm răng trắng tắp lộ ra, cười đến mức run rẩy.
Hướng Viên tức ngất, cứ tưởng là anh lại nói mấy câu tỏ tình kinh thiên động địa như nào chứ, ai ngờ lại nói một câu vớ vẩn thế hả? Còn cười nữa? Chắc chắn là say lắm rồi. Sáng mai dậy rồi liệu có quên chuyện tối nay không?
Hướng Viên tức giận đánh anh, “Còn cười à! Cười cái rắm!!”
Từ Yến Thời cười cười nuốt vào mọi cảm xúc, kéo người đến trước mặt mình, cúi đầu nhìn cô, trong mắt đã không còn vẻ buông tuồng mà đầy ắp thâm ý, nhìn thẳng vào cô, chợt nghiêm túc nói: “Anh sẽ giải quyết chuyện của Lý Trì trước khi đi Thượng Hải, để em một mình ở đây anh thật không yên tâm, nhưng dù gì ông nội em cũng nắm giữ công ty, suy cho cùng Tư Đồ Minh Thiên là người rất thủ đoạn…”
Trần San chỉ nói cho Từ Yến Thời biết Hướng Viên là cháu gái ông cụ, còn những chuyện khác thì cô ta không rõ lắm, còn về phần quan hệ của hai ông cháu như thế nào thì Trần Thư biết ông cụ rất thương Hướng Viên, nên Từ Yến Thời không lo Hướng Viên phải chịu ấm ức gì khi ở đây, nếu đến Thượng Hải với anh thì mới là tiền đồ không rõ. Có điều đó chính là thế giới của đàn ông.
“Anh đừng lo cho em, công ty bên Thượng Hải đó có đáng tin không? Ngộ nhỡ bị lừa…” Hướng Viên cắn môi, “Còn cả cái đêm đó nữa, anh có biết mình làm như thế sẽ đem đến nhiều phiền phức lắm không?”
Từ Yến Thời biết cô đang nói đến chuyện tiết lộ thân phận thật của mình trong buổi họp báo, anh nhướn mày, “Vậy em cho rằng lúc đó còn biện pháp tốt hơn sao?”
Hướng Viên biết anh muốn thông qua việc tạo độ nóng cho đề tài để bù đắp tổn thất cho chuyện Few không xuất hiện, nhưng cô biết áp lực của dư luận xã hội thế nào, và cô cũng không muốn đẩy anh đến đầu sóng vì lợi ích công ty.
Một khi đã nổi thì đời sống của anh sẽ bị vạch trần, tiếp theo đó là biết bao nhiêu chuyện bị tiết lộ, bao gồm cả người nhà của anh, trường cấp ba của anh và cả trường đại học nữa… Chưa nói tới chuyện fans đến dưới công ty chờ, mà sẽ có vô số kẻ gọi điện quấy rầy anh, khi đó anh sẽ phải đổi mấy số điện thoại trong một tháng, thậm chí còn có anti nói xấu anh, chụp mũ một vài tội danh cho anh.
Cũng may khi buổi họp báo hôm đó kết thúc, lần đầu tiên Few và Tiêu Tiêu thanh minh sau scandal một thời gian dài, quần chúng hóng chuyện cũng chuyển dời chiến trường, dù sao Down cũng không quay lại, mọi người cùng bày tỏ nuối tiếc rồi tiếp tục hóng hớt.
Chồng của Tiêu Tiêu đáp trả suốt đêm, top search tối hôm đó đã bị Few và chồng của Tiêu Tiêu chiếm đoạt, dân tình được phen ăn thị thoải mái. Kết quả mấy ngày sau, có người hâm mộ lại đi lục tìm thông tin của Down, có điều tất cả đều đã bị xóa bỏ: xóa rất sạch sẽ, không thể tìm ra được một manh mối nào.
Tuy nói thế, nhưng Hướng Viên cũng không nghĩ được cách gì tốt hơn, thế là dứt khoát đổi chủ đề: “Bên kia đưa bao nhiêu một tháng?”
Hai người vẫn chưa vào trong nhà mà lười biếng ôm nhau ở huyền quan, Từ Yến Thời có vẻ không định đi vào, chỉ dựa vào tường, “Không tính theo tháng, chỉ tính theo năm, không biết chia cụ thể mỗi tháng là bao nhiêu nữa.”
Hướng Viên sửng sốt, “Tiền lương theo năm? Một năm phát một lần ấy ạ?”
Từ Yến Thời khoanh tay cười, sờ đầu cô, “Tiền lương hàng năm bao gồm tiền lương cơ bản mỗi năm, tiền lương thành tích và tiền ký quỹ. Nói một cách đơn giản là tiền lương cơ bản bằng một nửa tổng tiền lương hàng năm, còn tiền lương thành tích thì dựa vào bảng đánh giá thành tích hàng tháng để cấp, tiền ký quỹ không cấp, đợi nghỉ việc hoặc về hưu mới trả lại. Ngoài ra còn có cả tiền hoa hồng của hạng mục nữa, số tiền đó được thống nhất phát cùng tiền lương thành tích.”
“Vậy tiền lương cơ bản của anh là bao nhiêu?”
Hướng Viên tưởng chỉ hai trăm ngàn thôi, kết quả Từ Yến Thời thờ ơ thả chân xuống, nói: “Sáu trăm ngàn.”
Hướng Viên kinh ngạc lấy tay che miệng, hai mắt lấp lánh cứ như thể chưa từng thấy nhiều tiền đến vậy, thật tình khen ngợi: “Anh lợi hại quá đi mất!!!”
Hôn xong rồi, ánh mắt Từ Yến Thời trở nên bình tĩnh trở lại, giọng cũng lạnh hơn, khóe môi khẽ nhếch lên, trêu cô: “Được rồi, đừng có giả bộ nữa.”
Hướng Viên hậm hực, còn không phải vì em muốn bảo vệ lòng tự ái cho anh sao.
Từ Yến Thời kéo người qua dạy dỗ, “Vừa rồi quên nói, còn có chuyện này nữa, lòng tự trọng của đàn ông không cần phụ nữ bảo vệ, em như thế nào thì cứ như thế đó, thích mua túi xách thì cứ mua, thích đi giày cao gót thì cứ đi, không cần vì lòng tự trọng của anh, cũng không cần cả nể anh mà tháo giày cao gót của em ra.”
Những lời này làm Hướng Viên nhớ mãi rất nhiều năm. Thậm chí một thời gian sau khi cả hai công khai tình yêu, lúc đó Từ Yến Thời đã có thanh danh, có một lần tham gia phỏng vấn, một phóng viên nhạy bén đặt câu hỏi, “Cô Hướng, tôi nhớ cô theo chủ nghĩa không kết hôn, vậy tại sao cuối cùng cô lại lựa chọn anh Từ?”
Hướng Viên cười cười, nhớ lại lời nói trong đêm hôm nay.
“Anh ấy tôn trọng tôi, tôn trọng phái nữ, tôn trọng tất cả mọi người trên thế giới này. Thậm chí lúc tôi muốn cởi giày cao gót ra để phù hợp với anh ấy, thì anh ấy cũng là người duy nhất đi giày vào lại cho tôi.”
“Anh ấy nói, anh biết khi yêu nhau thì nên chiều ý nhau, nhưng khi ở bên anh, em hãy cứ là chính mình.”