Mười giờ sáng.
Trương Thác đã rời khỏi khách sạn, và một số thực khách đang ngồi ăn tối ở tầng một của khách sạn, dường như lúc này, đều bước ra khỏi khách sạn.
Đêm qua, toàn bộ Yến Kinh đã xảy ra một chuyện kỳ lạ, giữa đêm khuya, toàn bộ các khách sạn trong thành phố Yến Kinh đều đột nhiên chật kín người, lượng xe cộ trên đường cũng tăng lên rất nhiều.
Ngay khi Trương Thác bước ra khỏi khách sạn, điện thoại đã vang lên.
“Sếp, anh làm lớn chuyện rồi! Em bây giờ mới biết, anh quá không nghĩa khí rồi, chuyện như thế này lại không nói cho em.” Đầu dây bên kia điện thoại, giọng Bạch Trì đầy kích động và oán hận.
Trương Thác cười nhẹ: “Một nhà họ Tô, không cần thiết phải gọi cậu cùng đền.”
“Vậy thì em cũng muốn tham gia. Em nghe nói lần này đội Quang Đao có tới ba người. Tất cả những hành giả địa ngục ở gần Yến Kinh cũng đã đến Yến Kinh vào tối hôm qua. Sếp à, anh sắp tiêu diệt nhà họ Tô rồi.” Giọng của Bạch Trì vô cùng phán khích, kể từ sau cuộc chiến Vương hội, đây là lần đầu tiên đảo Quảng Minh có một sự kiện lớn được diễn ra.
“Tiêu diệt bọn họ hay không, còn xem thái độ biểu hiện của Tô gia, Ngân châu bên đó, cậu giúp tôi quản tốt nhé.”
Giọng điệu của Trương Thác bình tĩnh, tiêu diệt nhà họ Tô, trong ngữ khí của anh ấy, nhẹ nhàng giống như giết một con kiến vậy.
“Sếp, cứ yên tâm, có vài người nhà họ Tô, sáng nay đã đến Ngân Châu rồi.
“Kiểm soát tất cả mọi thứ, bao gồm cả tay mát của Tô gia ở Ngân Châu, bây giờ lôi hết ra ngoài đi.”
“Vâng ạt!”
Yên Kinh, đại viện nhà họ Tô.
Mười một giờ trưa, Tô Vũ bày tiệc đón tiếp ông Chúc, trong đó có cả người nhà Nam Cung Kính Vân cũng đều ngồi trên bàn.
Cha Tô Vũ đang nói chuyện với Chúc Nguyên Cửu, nhưng khi nói chuyện có thể thấy rằng, cha của Tô Vũ biểu hiện rất cẩn trọng, sợ sẽ đắc tội với Chúc Nguyên Cửu.
Ở vị trí gia tộc Cổ Vũ, nhà họ Chúc vượt qua nhà họ Tô.