Phi chu cũng không có ý định thay đổi phương hướng, cứ bay thẳng vào đám mây phía trước. Ở bên kia, Giao Long vẫn lăn lộn trong đụn mây, phát ra từng đợt rồng ngâm. Lúc gần nhất, hai bên chỉ cách nhau chưa đến trăm trượng.
Giao Long kia dài khoảng vài chục trượng, kích thước lớn bằng một cái vại đựng nước; bốn bộ vuốt của Giao Long chộp vào đụn mây giống như không phải đang cầm lấy mây, mà là đang ôm một mảnh đất mềm giữa bầu trời vậy.
“G r à o o o “
Đối lập với phi chu của Huyền Tâm phủ, con Giao Long này có vẻ như rất bé nhỏ. Những người đứng trên thuyền đều nhìn thấy nó, có người hiếu kỳ, có người thán phục, cũng có người sợ hãi.
Mà con Giao Long kia cũng đang nhìn chiếc phi chu của Tiên nhân có cánh buồm vàng rực rỡ trước mặt. Nó biết thứ này không dễ chọc vào.
“Sư phụ, con Giao Long kia đang làm gì vậy, sao lại vừa ôm đụn mây vừa phát ra tiếng rồng ngâm?”
Có tu sĩ hỏi trưởng bối của mình như vậy.
“Chắc hẳn là nó đang tìm bạn đời đấy. Có câu nói rằng, bản tính của rồng vốn phóng đãng. Tuy không thể quơ đũa cả nắm khi bao hàm Giao Long vào đấy, nhưng loài rồng đúng là yêu vật rất để ý đến việc tìm bạn đời, lại càng dễ dàng tầm hoan khắp nơi. Ừ thì bọn chúng cũng rất thích sinh con. Thực ra cái này không liên quan đến sự hưng thịnh của Long tộc.”
“À…”
Nghe thấy thanh âm nói chuyện của hai thầy trò xa lạ cách đó không xa, Kế Duyên không khỏi cười cười. Hắn nghĩ thầm, đó là do các ngươi chưa từng gặp lão Ngưu. Gã không dám xưng là đệ nhất tầm hoan lưu tình trong Yêu tộc, nhưng chắc chắn cũng phải nằm trong ba hạng đầu tiên đấy.
“Chư vị đạo hữu chú ý, phi chu sắp đi vào vùng gió lốc Thiên Cương phía trước. Xin đừng tùy ý bay ra khỏi phạm vi bảo hộ của trận pháp trên phi chu.”
Tu sĩ Huyền Tâm phủ truyền âm đến tất cả các nơi trên thuyền, nhắc nhở về nguy hiểm có thể xảy ra.
Định nghĩa về khái niệm bản đồ Tứ Hải ngày nay thật ra cũng không phải đến từ tiên nhân, mà là tới từ Long tộc.
Trước kia, ngoại trừ vị trí có gió lốc Thiên Cương và dòng chảy của Hoang Hải, những vị trí khác trên bản đồ đều rất mơ hồ. Hơn nữa, có khi sẽ có Long tộc đánh nhau chỉ vì khu vực cai quản trên bản đồ.
Vì vậy, khoảng một ngàn mấy trăm năm trước, một vài Chân Long trong Tứ Hải mới gặp nhau, đưa ra giới hạn cho Tứ Hải. Giờ đây, nơi mà phi chu Huyền Tâm phủ đang bay đến tất nhiên là Đông Hải.
Vân Châu được gọi là Đông Thổ, toàn bộ đều được Đông Hải mênh mông bao quanh. Đến nay, các quốc gia vùng duyên hải ở Vân Châu đều gọi hải vực này là Đại Hải, hoặc là Đông Hải. Có vài quốc gia rõ ràng không ở phía Đông nhưng vẫn gọi như vậy, cái này là do trí nhớ của người xưa lưu truyền đến ngày hôm nay.
Hiện tại, phi chu sắp xuyên qua một vùng gió lớn ở hải vực. Những người trên thuyền nhìn về phía xa chỉ thấy phía trước là một mảng tối tăm mờ mịt. Sóng biển đánh cao hơn bình thường và nước biển cũng lộ ra một màu đục ngầu.
Phi chu dần dần hạ thấp độ cao. Sau đó không lâu, đáy thuyền chạm vào mặt biển. Phi chu từ bay trên trời, giờ biến hóa thành một con thuyền lướt trên mặt nước.
“Ù… Ù…. Ù….”
Gió càng lúc càng hỗn loạn, trong tiếng gió còn mang theo sự bén nhọn như dao. Chung quanh phi chu sáng lên từng ánh hào quang, giống như một quả trứng lớn phát sáng giữa chốn mông lung. Trong dòng chảy Hoang Hải mờ mịt này, trông chiếc phi chu cực kỳ bắt mắt.
“Rầm rầm. . . Rầm rầm. . .”
Sóng lớn ngập trời đánh vào thân thuyền. Toàn bộ phi chu cũng lắc lư chao đảo, nhưng biên độ dao động lại hết sức có quy luật. Hơn nữa, nó chỉ phập phồng lên xuống chứ không phải lắc lư bốn phía. Tuy không thể nói ở trên thuyền sẽ không cảm nhận được gì, nhưng mọi người vẫn thấy phi chu cực kỳ vững vàng, ngay cả một chén nước canh trong tửu lâu còn không đổ giọt nào ra ngoài.
Rất nhiều phàm nhân đều quay về khoang thuyền của mình, còn một vài tu sĩ vẫn đứng trên boong thuyền nhìn xem, trong đó có Kế Duyên.
Thực ra ở kiếp này, hắn vẫn rất quan tâm đến an nguy của bản thân. Vì vậy, mặc dù tu vi hiện tại có thể chống lại cương phong nhưng hắn cũng sẽ không đi dạo giữa cơn gió điên cuồng này đâu, lại chẳng có phong cảnh gì hay ho cả. Hắn cũng không phải mấy kẻ cần tu luyện trong Thiên Cương lúc này.
Chỉ là hiện tại đứng trên thuyền nhìn ngắm một chút cũng không ảnh hưởng gì. Lực lượng của phi chu vượt giới quả nhiên rất thần kỳ. Khi cương phong chạm vào xung quanh thân thuyền, nó sẽ bị lực lượng vô tình phá vỡ, đồng thời ổn định lại. Mặt biển dù nhấp nhô chập chùng nhưng cũng chỉ có sóng biển đánh tới dưới đáy thuyền.
Thuyền đã đi như vậy cho đến đêm ngày thứ hai. Chung quanh vẫn chỉ là mặt biển hoàn toàn mờ mịt, không thấy bến bờ.
“Rầm rầm… Ầm đùng đùng…”
Ngoại trừ cơn gió hỗn loạn cùng sóng biển ngập trời, lúc này đây, trời cũng đang đổ mưa như trút, thỉnh thoảng lại có một tia sét chiếu sáng mặt biển lờ mờ.
Những vì sao trên bầu trời hoàn toàn bị che khuất. Chiếc phi chu lẻ loi trơ trọi chông chênh giữa cơn bão tố.
Kế Duyên đứng một mình ở đuôi thuyền, nhìn cơn gió điên cuồng giữa sấm chớp mưa bão. Đợt giông tố này cũng khác thường, vì vậy lôi vân mới không bị cương phong phá vỡ, chỉ là khí tức của sấm sét không quá mức đặc thù mà thôi.
“G r à o o o. . .”
Đúng lúc này, một hồi thanh âm rồng ngâm đột nhiên truyền đến từ phương xa. Với thính lực chỉ cần nghe qua là nhớ của mình, Kế Duyên lập tức nhận ra đây chính là con Giao Long tìm bạn đời lúc trước.
“Ùm…ụm ò….ò…. . . Ùm…ụm ò….ò…. . .”
“Ầm đùng đùng…. Ù….”
Trong cơn gió hỗn loạn, đủ thể loại thanh âm đan xen vào nhau, hơn nữa lại còn có sấm sét cùng những tiếng gào thét kỳ quái.
“G r à o o o. . .”
Tiếng rồng ngâm càng lúc càng đến gần. Trên phi chu, không ít tu sĩ tập trung ở trên boong phía đuôi thuyền, trông về cương phong ở phương xa đang che khuất tầm nhìn và giác quan.
“Có phải Giao Long không? Hình như vậy, không biết xảy ra chuyện gì?”
“Hình như có tiếng đánh nhau! Chẳng lẽ nó đi tìm bạn đời rồi gặp phải con rồng đực khác đấy?”
Tiếng nghị luận vang vọng bên tai không dứt. Kế Duyên nghiêm túc nhìn ra phía sau, thấy Cư Nguyên Tử cũng giống như vậy. Ngoài ra còn có hai lão giả, một người tóc đen và một người tóc trắng, đang đứng khá gần Cư Nguyên Tử cũng đang nghiêm mặt. Lão giả tóc đen nhìn quanh, nói.
“Con Giao Long kia dường như gặp phiền toái lớn rồi.”
Kế Duyên tất nhiên có thể nghe ra cảm giác này. Bởi vì hắn đã tiếp xúc với Long tộc rất nhiều lần, thậm chí hắn còn nghe được thanh âm rồng ngâm kia gần như là đang kêu rên.
Khi các tu sĩ trên phi chu đang nhìn về hướng đó, con Giao Long đang tuyệt vọng chợt phát hiện trong hỗn độn mông lung này có một vòng tiên quang. Nó lập tức nghĩ tới phương tiện vượt giới lúc trước.
“Ta chính là Xích Giao dưới trướng Long Quân. Các vị tiên trưởng xin hãy cứu ta! Ùm…ụm ò….ò……!”
Tiếng gào thét của Giao Long không ngừng truyền đến khiến cho các tu sĩ trên phi chu sững sờ, không nghĩ tới Giao Long còn cầu xin bọn họ.
Khi người khác còn đang thảo luận, Kế Duyên cũng không do dự nữa. Tuy Long Quân không chỉ có một mình lão Long nhưng nếu chẳng may lại đúng là lão thì sao! Hắn nhẹ nhàng phất tay về phía trước, Thanh Đằng kiếm nhàn nhạt hiện thân. Sau đó, nó trực tiếp lóe lên rồi biến mất, lao vút về phía xa.
Biến hóa này không chỉ làm hai lão tu sĩ đứng gần đó giật mình, mà hai người còn có thể nhìn thấy vẻ kinh ngạc của nhau.
‘Tiên Kiếm?’
Xoẹt…
Một đạo ánh sáng như tuyết mang theo lôi quang hiện lên, chia mặt biển và cương phong phía sau phi chu thành hai phần, hình thành một bức tường đồ sộ bằng gió biển, giống như luồng khí lưu vô cùng vô tận cuốn lấy nước biển vậy.
“O…o…n…g….”
Trong nháy mắt kế tiếp, tiếng kiếm minh từ phương xa truyền đến.