Người đã đi, thế gian cũng không còn tươi đẹp nữa.
-Mạc nhi đã trưởng thành rồi!
Bích Di nương nhìn Hàn Mạc, hạ giọng nói:
-Ngày mai, con đã kết hôn rồi sao?
Hàn Mạc gật gật đầu, hắn không biết nên nói gì, bất giác, đôi mắt đã hoe đỏ. Hàn Mạc nắm chặt tay, nhất thời không biết nên nói gì mới đúng.
Ngày đại hôn của hắn, như Huyền Cơ nói, chính là ngày đại nạn của Bích Di nương. Mọi sự trên thế gian này thật sự tàn khốc thế sao?
Hắn trong lòng thầm mắng bản thân vô dụng, luôn miệng nói phải cứu người phụ nữ này, kết quả, hắn lại chẳng có biện pháp nào cứu nàng. Chẳng lẽ hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng biến mất hay sao?
Hắn nhói lòng, mười chín năm qua, chưa bao giờ hắn cảm nhận sự bi thương đến mức này!
…
Bích Di nương dịu dàng nhìn Hàn Mạc, dường như muốn nhớ kỹ gương mặt của hắn. Một lúc lâu sau, nàng hạ giọng nói:
-Cưới vợ rồi, con nhớ đối xử với nàng thật tốt…thường xuyên nói chuyện với nàng…Nàng đã vào nhà rồi, cả đời này…đều chỉ có thể dựa vào con mà thôi!
Hàn Mạc gắng gật đầu, nói:
-Con biết!
Bích Di nương nở nụ cười, cười thật đẹp, giống như đoá hoa cà độc dược dưới ánh mặt trời kia, rực rỡ tươi sáng!
Hàn Thấm tiến đến quỳ gối bên giường, vươn tay nắm lấy tay Bích Di nương, nức nở nói:
-Nương, người đừng nói nữa, sức khoẻ người chưa tốt. Không nên nói nhiều!
Bích Di nương cố sức xoay người lại, vươn tay kia ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Hàn Thấm dịu dàng nói:
-Hài tử ngốc, con khóc cái gì? Nương không sao, con ra ngoài đi, nương có lời muốn nói với Mạc nhi!
Hàn Thấm cắn môi, quỳ trên mặt đất, không nhúc nhích.
Hàn Mạc biết Bích Di nương nhất định sẽ dặn dò chuyện hậu sự với mình, liền cố nén sự đau thương trong lòng, tiến đến ôm lấy Hàn Thấm, nói:
-Tiểu muội, muội ra ngoài nghỉ ngơi một chút đi! Ngoan, mau nghe lời!
Hàn Thấm nức nở, đành phải đi, trong lòng lưu luyến không nỡ rời đi!
Bích Di nương ho khan. Hàn Mạc vội mang đến một chén nước ấm, ngồi bên giường, không ngại kiêng kỵ, nhẹ nhàng nâng Bích Di nương dậy, đỡ nàng uống mấy ngụm nước.
-Mạc nhi…Ta biết con muốn cứu ta…
Bích Di nương khẽ ngẩng đầu, dừng lại nhìn Hàn Mạc:
-Nhưng cả con và ta đều biết…Căn bệnh này của ta, vốn không có cách nào chữa trị, đến các đại sư đều không thể chữa được!
Hàn Mạc không nói gì, chỉ trầm mặc.
Đến lúc này, có an ủi nàng cũng chỉ là vô dụng, không còn ý nghĩa gì nữa. Bích Di nương đã nói như vậy, tức nàng cũng không muốn nghe người khác an ủi làm gì.
-Sinh, lão, bệnh, tử, người sống phải có luân hồi, không ai có thể tránh được!
Bích Di nương tỉnh táo, cũng vô cùng bình tĩnh, như thể không phải nàng đang đối mặt với cái chết vậy:
-Con không cần thương tiếc cho ta…Có lẽ thế giới bên kia sẽ còn náo nhiệt hơn bên này nhiều…Ở bên đó, ta còn có cha mẹ, ta có thể đi cùng với họ! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
Hàn Mạc buồn bã, nhẹ nhàng đỡ Bích Di nương nằm xuống. Hắn đứng bên giường, nhìn gương mặt dù tái nhợt nhưng vẫn xinh đẹp, dịu dàng của Bích Di nương.
-Chỉ có điều…Thấm nhi…
Nói đến đây, Bích Di nương nhẹ nhàng nhắm mắt, mãi đến bây giờ, gương mặt của nàng mới hiện ra một chút thương cảm.
Hiển nhiên là nàng đang lo cho tương lai của Hàn Thấm.
Thân là con của thế gia, hôn nhân ngày sau nhất định sẽ là một cuộc hôn nhân chính trị, muốn có được chút hạnh phúc rất khó, thật đáng thương.
Bích Di nương không biết tương lai vận mệnh của Hàn Thấm sẽ như thế nào, thân là mẫu thân, không biết được con gái sẽ như thế nào, dĩ nhiên vô cùng tiếc nuối, vô cùng đau lòng.
Hàn Mạc hơi trầm ngâm, dường như đang hạ quyết tâm gì đó. Hắn đi lên, hạ giọng nói:
-Di nương, con hứa với người, về sau con nhất định sẽ chăm sóc Thấm nhi thật tốt, sẽ không để muội ấy chịu bất kỳ uỷ khuất nào. Con sẽ không để muội ấy trở thành công cụ chính trị, tuyệt đối sẽ không. Con sẽ giúp muội ấy được gả cho nam nhân muội ấy thật tâm thích. Con thề với người!
Bích Di nương mở to mắt, vui mừng, khẽ cười nói:
-Di nương biết…Mạc nhi của ta sẽ không tuỳ tiện thề!
Hàn Mạc nhẹ nhàng vươn tay, nắm lấy tay Bích Di nương, chậm rãi ngồi bên giường, đặt tay nàng lên trán mình, cúi đầu, cảm nhận nhiệt độ trong tay nàng.
Bích Di nương dịu dàng nhìn Hàn Mạc, mặc hắn nắm tay, đôi môi khẽ giật, không nói gì thêm.
Rất lâu sau, Hàn Mạc mới ngẩng đầu. Từ trước đến nay hắn vẫn là người kiên cường, lúc này nước mắt đã chảy xuống, gương mặt tuấn tú đầy đau thương. Hắn đã không thể khống chế được tình cảm của mình, đến giờ khắc này nước mắt đã tuôn rơi.
Không phải nam nhân không biết khóc, chỉ là chưa tới lúc họ đau lòng mà thôi!
Bích Di nương nhìn vẻ mặt đau khổ của Hàn Mạc, dường như muốn nói gì đó, nhưng chưa nói gì, chỉ khẽ thở dài, cười khổ.
Hàn Mạc đột nhiên đặt tay Bích Di nương xuống, đắp lại chăn cho nàng, rồi đứng dậy, xoay người định rời đi. Bích Di nương khẽ gọi:
-Mạc nhi…
Hàn Mạc nghe được liền dừng bước.
Bích Di nương thoáng trầm ngâm, cuối cùng nói:
-Con…lại đây cho ta nhìn một chút!
Hàn Mạc lau giọt lệ nơi khoé mắt, xoay người, đứng thẳng như một cây tùng cao ngất.
Bích Di nương chăm chú nhìn Hàn Mạc một lát, cuối cùng mới hài lòng cười, nói:
-Được rồi, con đi đi…Nhớ chăm sóc vợ mình cẩn thận!
Nói xong, nàng lại cười, nụ cười tươi như làn gió xuân!
Hàn Mạc không do dự nữa, quay người ra khỏi cửa, đi thẳng đến sau viện tìm hoà thượng Huyền Cơ, hỏi:
-Cho dù ta có phải trả bất cứ giá nào đi nữa, liệu có cách nào cứu được người hay không?
Vẻ mặt Huyền Cơ bình ổn, nhẹ nhàng lắc đầu, chắp tay thành chữ thập, nói:
-A di đà phật, bần tăng đã tận lực rồi!
-Liệu có thể kéo dài thêm chút thời gian hay không. Tối nay, ta sẽ đến Phong quốc!
Hàn Mạc kiên định nói:
-Cho ta mười ngày, biết đâu ta có thể mang dược liệu trở về!
Hoà thượng Huyền Cơ khẽ thở dài:
-Trái tim Hàn thí chủ, bần tăng hiểu được, nhưng bần tăng đã tận lực, không có cách nào xoay chuyển được căn bệnh này. A di đà phật, thiện tai, thiện tai!
Hàn Mạc nhíu mày, ngơ ngác nhìn hoà thượng Huyền Cơ. Một lúc lâu sau, hắn nhắm mắt lại, tuyệt vọng.