Nàng để ý huynh trưởng, dưới tình huống huynh trưởng không hiểu rõ thay đổi vận mệnh mất sớm của huynh ấy, nhưng nhân sinh của Nhị ca là thuộc về chính huynh ấy, chẳng sợ lấy danh nghĩa muốn tốt cho huynh ấy, cũng không nên thay huynh ấy làm chủ.
“Tứ muội, muội nói được không?” Khương Trạm mang theo vài phần chờ mong hỏi.
A Xảo vừa lúc dùng vải bông tẩm rượu mạnh chà lau vết bẩn trên miệng vết thương, đau đớn làm hắn hơi hơi nhíu mày.
Khương Tự thở dài dưới đáy lòng, lộ ra ý cười ôn nhu: “Nhị ca nếu nghĩ kỹ rồi là được.”
Đôi mắt Khương Trạm lập tức sáng lên.
Tứ muội tán đồng với hắn mà nói không thể nghi ngờ là cực kỳ trọng yếu.
Khương Tự lại nói: “Chỉ là nhất định phải chú ý an toàn, chớ để người quan tâm Nhị ca lo lắng.”
Khương Trạm lộ ra tươi cười sảng khoái: “Đây là tự nhiên.”
Khương Trạm nhảy nhót khiến Khương Tự không khỏi cong con mắt, chỉ là chờ hắn rời đi xong liền thu hồi ý cười nhẹ nhàng.
Úc Thất bị nhốt vào Tông Nhân Phủ, nói không lo lắng chút nào là không có khả năng. Đương nhiên, nếu nói quá lo lắng cũng không có.
Đây đại khái chính là chỗ tốt của tiên tri đi.
Đông chí sắp tới rồi, lần đầu Thái Tử bị phế gần trong gang tấc, đắc tội Thái Tử hậu quả không nghiêm trọng như vậy.
Ngẫm lại nguyên nhân Thái Tử bị phế, Khương Tự nhướng nhướng đuôi lông mày.
Có lẽ Hoàng Thượng còn cảm thấy A Cẩn thay ông xả giận trước nữa kìa?
Đông chí Cảnh Minh năm mười chín quá mức kinh tâm động phách, nàng hy vọng Úc Cẩn có thể tránh đi, cho nên Khương Trạm tới truyền lời liền hiểu được ý tứ của đối phương.
Đánh đập Thái Tử một trận, đã thay Nhị ca xả giận, lại thuận thế né tránh Đông chí ra ngoài, vẹn toàn đôi bên.
“Có điều quá lớn gan rồi.” Khương Tự lẩm bẩm oán trách một câu, phân phó A Xảo chuẩn bị ít đồ ăn ngon miệng đưa đến Tông Nhân Phủ.
Tin tức Úc Cẩn đánh Thái Tử bị nhốt vào Tông Nhân Phủ như mọc cánh, nhanh chóng truyền ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, tâm tình của các hoàng tử từng tham dự hỗn chiến năm ngoái có phần vi diệu.
Lão Thất ngay cả Thái Tử đều dám đánh, vừa nghĩ như vậy, bọn họ bị đánh hai lần dường như không tính là gì.
Loại náo nhiệt này cũng không thể bỏ lỡ!
Đi thăm Thái Tử trước, xem Thái Tử bị đánh thành cái dạng gì, lại đi nhìn lão Thất một cái.
Đông Cung, theo Thái y xoa bóp bôi thuốc, là tiếng kêu thảm thiết của Thái tử truyền đến.
Thái Tử một bên rên rỉ một bên thầm mắng: Lão Thất vương bát đản này, chờ hắn bước lên vị trí kia, chuyện thứ nhất chính là trị lão Thất tội mưu nghịch, băm vằm cả nhà lão Thất!
“Điện hạ, Lỗ Vương tới thăm ngài.” Nội thị tiến vào truyền lời.
Thái Tử ghé vào trên giường, đen mặt nói: “Không gặp!”
Nội thị rất nhanh đi ra, không bao lâu lại quay lại: “Điện hạ, Tề Vương tới……”
Thái Tử tức giận nói: “Đừng đến truyền lời nữa, tất cả đều không gặp!”
Đường đường Thái Tử vác một khuôn mặt như đầu heo làm sao gặp người? Mấy thằng nhãi ranh này rõ ràng là tới xem hắn chê cười.
Không thấy được mặt đầu heo của Thái tử, chúng hoàng tử có phần tiếc nuối, lục tục chạy tới Tông Nhân Phủ.
Lỗ Vương tới trước một bước, cho tiểu lại trông coi ít bạc, thuận lợi nhìn thấy Úc Cẩn.
Phòng trống của Tông Nhân Phủ cùng cấp với lao ngục, có điều bố trí thoải mái hơn nhiều, ít nhất không thấy rắn sâu.
Úc Cẩn ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt hơi đổi nhìn về phía Lỗ Vương.
“Thất đệ, ngươi thật sự đánh Thái Tử?”
Úc Cẩn nhíu mày.
Vì cái gì từ trong mắt lão Ngũ hắn nhìn ra vài phần hưng phấn nhỉ?
“Ừ.” Hắn lãnh đạm lên tiếng.
Lỗ Vương liếc nhanh bốn phía một cái, lặng lẽ giơ ngón tay cái với Úc Cẩn: “Thất đệ, ngươi thật sự là….”
Hắn muốn đánh Thái Tử lâu lắm rồi, quả thực là mộng tưởng từ nhỏ đến lớn, đáng tiếc vẫn luôn không dám thực hiện.
Hắn quyết định, từ nay về sau không so đo chuyện lão Thất đánh hắn nữa.
Úc Cẩn kéo kéo khóe môi, nhàn nhạt nhắc nhở nói: “Ngũ ca vẫn là thận trọng từ lời nói đến việc làm thì hơn, cũng đừng nói là tới làm bạn với ta.”
Lỗ Vương cười hắc hắc: “Không nghĩ tới Thất đệ suy nghĩ cho ta như vậy, ta hiểu được. Các huynh đệ khác còn đang xếp hàng chờ, ta đi trước đây.”