– Diệp Tử, ta chỉ nói thôi, để mở đầu cho ngươi, ngươi không cần hại cả ta.
Lý Khác tức thì kêu oan tày trời, cho rằng bản sắc thương nhân của Vân Diệp phát huy tới cực điểm rồi.
– Không biết tốt xấu, làm thế là tốt cho ngươi, ngươi là người đầu tiên muốn mua, kết quả trong nhà tới một cân cũng chẳng có, ngươi ta sẽ nói ngươi ra sao, cái mũ phản đồ gan tế chụp lên đầu ngươi là cái chắc.
Vân Diệp nhắc một cái liền tỉnh ra ngay, chắp tay với y, huynh đệ của mình đúng là sẽ không hại mình, nhưng một nghìn cân rong biển thì ăn sao mới hết, đúng là chuyện hại não.
Lý Nhị ngồi ở tiền sảnh ung dung uống trà, tất cả đám tông thân Lý gia cũng nhàn nhã bàn cách làm khó Vân Diêp ra sao, có điều thể diện của một hầu gia vẫn phải nể, mỗi nhà mua ba năm cân, coi như giúp đỡ, còn chóc tức Vân Diệp một phen, coi như vì tộc trưởng báo cái thù ăn châu chấu.
Đợi rất lâu không thấy bóng dáng đâu, Lý Đạo Tông liền nói:
– Bệ hạ, chẳng lẽ Vân Diệp thấy chuyện chẳng lành nên chuồn mất rồi.
Lý Nhị lắc đầu, nghĩ một lúc rồi nói:
– Tên tiểu tử ấy đâu chỉ có chút tài đó thôi, lâm trận bỏ chạy không phải là tính cách của y, hiện giờ trẫm đang nghĩ xem y còn thủ đoạn nào chưa dùng. Lát nữa bất kể món ăn y đưa lên ngon ra sao, chúng ta cứ ăn thôi, nhưng nói tới mua rong biển thì chỉ có một câu, không mua, xem y có thủ đoạn gì nữa. Trẫm rất tò mò, trò chơi này trẫm không tin y có thể lật ngược lại tình thế, đợi y thua rồi, chúng ta mua ít rong biển về thưởng thức cũng không muộn.
Nhìn mặt trời ngả về phía tây, Lý Nhị đột nhiên biến sắc mặt, đứng dậy hỏi Lý Hiếu Cung:
– Có biến rồi, Vân Diệp nhất định có cách khác, Hiếu Cung, Vân Diệp có vào được hậu trạch không?
Lý Hiếu Cung mặt cũng biến sắc, kêu lớn:
– Không xong, tên tiểu tử này và Hoài Nhân là bằng hữu thân thiết, hậu trạch trong nhà y tới không chỉ một lần, y muốn vào sẽ không ai ngăn cả, phu nhân thần coi y như chất tử, chưa bao giờ tị hiểm.
Lý Nhị ngồi bịch xuống ghế, cười khổ nói với đám tông thất:
– Xem chừng nhà chúng ta phải ăn rong biển một thời gian dài, tên tiểu tử này thắng rồi, chúng ta suy tính thiếu chu toàn.
Trong phòng chỉ có Lý Nhị, Lý Hiếu Cung, Lý Đạo Tông là hiểu ra, những người khác vẫn ù ù cạc cạc đưa mặt nhìn nhau, ba vị kia thì mất đi hứng thú nói chuyện.
Vân Diệp rửa mặt, lấy khăn ấm ấp lên mắt mới khôi phục lại vài phần phong thái trước kia, đủng đỉnh tới tiền sảnh, thấy mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm vào mình, nhìn tới mức làm người ta sởn gai ốc.
Lý Nhị cười méo mặt hỏi:
– Tiểu tử, hoàng hậu mua bao nhiêu rong biển? Có đủ hoàng cung ăn trong một năm không?
Vân Diệp cẩn thận đáp:
– Nương nương muốn mua một vạn cân, vi thần nói năm nghìn cân đủ hoàng cung dùng một năm rồi, vi thần mang về là đồ khô, sau khi nước bốc hơi, sẽ có mấy vạn cân, cho nên năm nghìn cân là đủ hoàng gia ăn.
– Cho trẫm biết giá, ngươi đừng nói ngươi bán được rất nhiều tiền.
Lý Nhị uống một ngụm nước để lòng lắng xuống, ngữ khí hòa hoãn hơn:
– Không đắt, thần không dám tăng giá.
– Không đắt là bao nhiêu?
Lý Nhị nóng nảy hỏi, ông ta không bận tâm tốn bao nhiêu tiền, chỉ muốn biết âm mưu của Vân Diệp lớn cỡ nào, mình có thua thiệt quá nhiều không?
– Mỗi cân năm mươi đồng, ai cũng như ai.
Vân Diệp lui về cửa, chỉ cần đám ngươi kia phản ứng bất thường là cướp cửa chạy ngay, tên ngốc khi biết bị lừa cũng rất phẫn nộ.
Lý Nhị bình tĩnh ngồi xuống, Lý Đạo Tông phun trà vào người một quận vương, ho nửa ngày trời mới thốt ra được một câu:
– Khi ở biển ngươi bỏ bao nhiêu tiền mua một cân?
– Hoắc vương gia, thứ đó ở biển không thể nào định giá được, ngư dân bán cho tiểu tử từng đống từng đống một, tùy tiện cho vài đồng là xong, ngược lại phí vận chuyển không ít.
Lý Nhị và Lý Hiếu Cung nhìn nhau cười lớn, đây là thời khắc thú vị nhất trong ngày, mấy vị trí mưu hàng đầu ngồi tính toán đại sự, dưới tình huống thắng chắc bị Vân Diệp lật ngược thế cờ, chui vào khoảng trống, còn thắng tới mức làm người ta không nói được gì, hiện giờ tông thất hiểu ra mới cười lớn, khiến các phu nhân ở hậu viện phải phái nha hoàn tới nghe ngóng xem có chuyện gì.