Quả oa oa dồi dào sức sống, có vẻ như hoạt bát hơn lúc trước rất nhiều. Trên đỉnh hai quả có cái chỗ lõm nho nhỏ, cũng chính là nơi vốn mọc cuống nay trồi ra một cái mầm nhỏ bằng hạt gạo, màu vàng nhạt.
Hiện giờ chỉ sợ dù là ai nhìn thấy hai quả này đều không nghĩ chúng nó là trái cây bình thường.
“Bắt đầu nảy mầm rồi.” Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc cùng chụm đầu nhìn quả oa oa vừa nhú một cái chồi non, trên mặt không hẹn mà cùng hiện lên vẻ ghét bỏ, nhưng niềm vui trong mắt hai người không thể gạt được bất cứ ai.
Vu Quả rầm rì: “Chờ khi mầm dài ra là Đô Đô có thể nói chuyện được.”
“Được, được.” Nghiêm Mặc cười như một người cha ngốc.
“Con là anh, phải bảo vệ em.” Nguyên Chiến vươn ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve một quả trái cây trong đó: “Cái nào là con?”
“Cái cha sờ chính là ta.” Quả oa oa hơi nhúc nhích: “Bọn ta mới ra ngoài, còn rất yếu, cần ngủ một thời gian dài, thỉnh thoảng sẽ tỉnh lại, nếu không có việc gì thì đừng gọi bọn ta. Nhớ đừng quên những việc ta nói, đừng nuôi chết bọn ta đó, hai tên cha ngu ngốc!”
Hai tên cha ngu ngốc cùng ghim món nợ này của nó lại, chờ khi nó biến thành người thì tính sổ.
Vu Quả đại nhân không biết cái gì, hạnh phúc đi ngủ, trước khi ngủ còn cọ cọ một quả trái cây khác.
Hai tên cha nhìn mà tim đã mềm thành đậu hủ.
“Ra ngoài đi.” Nghiêm Mặc nhìn con trai xong thì bày ra vẻ mặt nhẹ nhàng ‘từ nay hai quả trái cây này không liên quan gì đến mình’.
Hắn còn định sau này ngoại trừ cho máu tinh thì xem như làm chưởng quầy rảnh tay. Hắn rất thích cách phân công của gia đình chim cánh cụt, một con phụ trách sinh trứng, một con phụ trách ấp trứng!
Nguyên Chiến đeo cái gùi trước ngực, cẩn thận sờ sờ đáy gùi, hắn đang nghĩ xem nên làm thế nào để bảo hộ hai nhóc này một cách tốt nhất —— đây là hai nhóc thối mà tư tế đại nhân của hắn vất vả lắm mới sinh cho hắn, tuy rất muốn đánh tụi nó, nhưng vẫn phải chờ bọn nó biến thành người và lớn lên đã rồi tính, bộ dáng hiện giờ làm hắn có cảm giác chỉ cần hơi mạnh tay một cái là tụi nó có thể nát bấy.
“Đây là đâu?” Nguyên Chiến giương mắt hỏi, rốt cuộc hắn cũng được thanh thản mà hỏi ra vấn đề này, còn đi dạo xung quanh, vừa đi vừa điều chỉnh vị trí cái gùi.
“Không gian của tôi. Anh và hai nhóc thối có thể vào đây, những người khác thì không.” Nghiêm Mặc giới thiệu rất đơn giản.
“Năng lực của em tăng rồi, tôi nhớ rõ trước kia em từng nói, không gian của em rất nhỏ.”
“Phải. Không gian của tôi vẫn luôn mở rộng theo năng lượng của tôi.” Nghiêm Mặc mặt không đổi sắc mà lấp liếm.
“Tốt! Về sau nếu gặp phải nguy hiểm, con của chúng ta cũng có chỗ để cất.”
“Ừ.” Nghiêm Mặc lấy làm lạ: “Anh vui cái gì?”
Nguyên Chiến ho khan một tiếng, thu lại nụ cười ngây ngô mà mình không tự biết: “Tôi vui vì em không sao hết.”
“Đừng có gạt tôi! Có phải anh vui vì nơi này anh có thể tiến vào, mà Cửu Phong thì không không?” Cái bình dấm chua siêu cấp nhà anh! Nghiêm Mặc liếc mắt một cái là có thể nhận ra đối phương nghĩ gì, không chút khách khí mà vạch trần lời nói dối của hắn.
Nguyên Chiến mặt không đỏ tim không đập nhanh, đứng đắn nói: “Chuyện khiến tôi vui có rất nhiều, cái em vừa nói cũng là một trong số đó.”
Nghiêm Mặc cười nhạo: “Đi thôi, đừng để Cửu Phong ở bên ngoài chờ sốt ruột.”
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến vừa ra liền bị Cửu Phong tàn nhẫn giật tóc!
“Các cậu chạy đi đâu? Vì sao không dẫn ta theo? Kiệt!” Cửu Phong đại gia tỏ vẻ mình rất tức giận.
Nghiêm Mặc nhận lỗi, lời hay không mất tiền mua, bao nhiêu lời lẽ ngọt ngào đều tuôn ra để dỗ dành nó.
Cửu Phong bị dỗ hai câu thì vui vẻ trở lại, vị này giận nhanh mà hết giận cũng nhanh: “Kiệt? Mặc, sao cậu chỉ mới đi một chút mà đã trưởng thành rồi?”
“Nhóc để ý tới à?” Nghiêm Mặc cười cong mắt: “Lại đây, Cửu Phong đại nhân, cho xem hai bảo bối nhỏ nè.”
“Bảo bối gì?” Cửu Phong tò mò, ngồi xổm trên đầu Nghiêm Mặc cúi đầu nhìn.
Nghiêm Mặc mở cái gùi trước ngực Nguyên Chiến ra, cho Cửu Phong xem hai thằng con của hắn.
“Kiệt! Trái cây ngon!” Cửu Phong vui vẻ: “Cho ta ăn hả?”
Cái miệng cong cong của Cửu Phong muốn chọc tới thì lập tức bị mu bàn tay biến thành đá của Nguyên Chiến cản lại.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh.
“Tổ tông của tôi! Đây không phải là cho nhóc ăn.” Nghiêm Mặc dở khóc dở cười, con trai vừa ra đời thiếu chút nữa bị chim ăn.
Cũng may Vu Quả đã ngủ, nếu không chắc sẽ đánh với Cửu Phong một trận —— Nghiêm Mặc tin tưởng vững chắc sẽ như vậy, Vu Quả rất thông minh, dù là thời điểm yếu nhất thì cũng có sức bảo hộ mình.
“Này không phải trái cây sao? Còn là của ta tìm được, sao không thể ăn?” Cửu Phong đơn thuần hỏi.
“Bởi vì tụi nó bây giờ đã đồng hóa với Vu Quả và Đô Đô, không còn là trái cây bình thường nữa, chỉ cần nuôi tốt, tụi nó sẽ biến thành người, cũng chính là hai đứa con trai của tôi.” Nghiêm Mặc kiên nhẫn giải thích.
“Mặc, cậu biết nuôi dưỡng quả Vu Vận?”
“Này ít nhiều gì cũng nhờ có nhóc hỗ trợ, nếu nhóc không tìm được quả thủy nham, chỉ sợ tụi nó còn phải đợi rất lâu.” Nghiêm Mặc thật lòng cảm kích.
“Quá tốt rồi! Nhưng sao chỉ có hai cái?” Cửu Phong nghiêng đầu nhìn quả oa oa bên trong.
Nguyên Chiến sợ nó không biết nặng nhẹ mà làm hai vật nhỏ bị thương, nên vẫn luôn giơ tay ra che chở hờ.
Nghiêm Mặc cười: “Sau này nhóc sẽ có hai anh em nhỏ cùng chơi với nhóc, vui không?”
“Anh em nhỏ?” Cửu Phong nghĩ thầm bọn nó không có cánh mà.
“Cửu Phong, nhóc có chịu làm anh cả của con trai tôi không? Bảo hộ hai đứa nó như bảo hộ tôi vậy? Dẫn bọn nó cùng nhau đi chơi? Tìm thức ăn ngon cho bọn nó?”
Cửu Phong suy nghĩ: Con của Mặc? Cũng chính là quái hai chân nho nhỏ do Mặc sinh ra? Vậy nó sẽ có nhiều thêm hai quái hai chân nho nhỏ để chơi đùa? Kiệt! Quá tuyệt vời! Về sau nó muốn ngậm bọn nó, dạy cho học bay! Còn bắt dã thú… nhưng mà nhỏ như vậy, vẫn là bắt sâu cho bọn nó ăn đi!
Vu Quả sau này vừa mới sinh ra đã phải ăn một miệng sâu: “…” Kết thù hận lớn, có biết không? Thực vật hận nhất chính là sâu đó!
Nhưng lúc này không ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến việc sau này sẽ có bạn chơi chung, còn là hai người, Cửu Phong vui đến mức cười khặc khặc quái dị, nó còn ghét bỏ cái tay Nguyên Chiến che chắn làm nó không thấy rõ, liền dùng móng vuốt đẩy hắn tránh ra, nó muốn xem quái hai chân nho nhỏ của nó!
Nghiêm Mặc kéo tay Nguyên Chiến ra, để Cửu Phong vịn vào thành gùi nhìn cho rõ.
Cửu Phong nhìn chằm chằm hai quả oa oa, càng nhìn càng thích, nó quyết định, về sau nếu thấy quả nào giống vậy thì nó sẽ không ăn nữa! Kiệt ——!
Nhóm Vô Giác Nhân thấy Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc biến mất rồi lại xuất hiện càng nhìn bọn họ với ánh mắt và vẻ mặt thêm kính sợ.
Mà Nghiêm Mặc sau một đêm rõ ràng cao hơn ban đầu rất nhiều, khuôn mặt chững chạc hơn, làm mọi người cảm thấy vị Mặc vu này càng thêm thần bí, khiến bọn Hậu Sư trong tương lai biên ra hơn mười cái truyền thuyết về Mặc vu – đứa con của thần.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đang có tâm tình tốt, trước khi xuất phát nhờ ông Hách dùng lửa xem tình hình của Cửu Nguyên.
Trên người Nghiêm Mặc có giày rơm do Ô Thần bện, lấy một đôi đưa cho ông lão, để ông dùng đi câu thông với Ô Thần.
Ánh lửa bùng lên, Ô Thần không thấy chuyện bên này, nhưng ông lão có thể nhìn thấy tình hình của Ô Thần và xung quanh nó.
Đột nhiên, ông lão kêu lên một tiếng đầy vui mừng.
“Hai vị đại nhân, tôi thấy tộc nhân của tôi!” Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Ông Hách cười như nở hoa.
“Ông nhìn thấy gì?” Nghiêm Mặc ngồi xuống hỏi.
Trong mắt Ông Hách rưng rưng nước mắt, ông trả lời: “Tôi nhìn thấy tộc nhân của tôi mặc quần áo mới, ở trong một căn phòng xinh đẹp, trên bàn còn có hoa quả tươi. Vị đại nhân cậu bảo tôi nhìn đang ở cạnh bọn họ, hình như đang nói cái gì đó với tộc nhân của tôi.”
“Ông có thể nói chuyện với bọn họ không? Để bọn họ nhìn thấy chúng ta bên này?” Nguyên Chiến hỏi.
“Có thể, đại nhân, ngài chờ.” Ông Hách nhổ ba cọng tóc của mình xuống thảy vào đống lửa, nhắm mắt lại.