Sắc Vi hé miệng nói:
– Có thứ cô thích không?
– Cái gì?
– Những thứ tranh sơn dầu…điêu khắc, hàng mỹ nghệ, nếu cô có thích món nào, tôi có thể tặng cô.
Sắc Vi nói :
– Đương nhiên không phải nói cô không không có, tôi biết cô có thể nói là một trong những phụ nữ giàu nhất thế giới, chỉ là tôi cũng không thích những thứ này, đặt trong nhà cảm thấy hơi âm u, cho nên nếu cô thích sẽ tặng cho cô, theo tôi biết những thứ là tác phẩm có tiếng tăm.
Lâm Nhược Khê hình như có chút không hiểu, nhíu mày hỏi:
– Nếu cô không thích, tại sao có nhiều tác phẩm mỹ nghệ có tiếng tăm?
Sắc Vi khẽ cười nói:
– Không phải do tôi sưu tầm, mà là của ba tôi, tôi cũng không thích.
Lâm Nhược Khê gật gật đầu, nhấm nháp hồng trà, do dự chút mới nói:
– Tôi nghe nói…thân phận của cô khá đặc thù…
Sắc Vi cảm thấy Lâm Nhược Khê dáng vẻ có chút ngại ngùng rất tươi, cô gái trước mặt giống như một cô bé mới vào đời, làm sao giống người điều hành tập đoàn xuyên quốc gia được, so với cô ấy, mình giống như lớn hơn mấy tuổi.
– Đừng nói như vậy, tôi chính là xã hội đen, hơn nữa còn là nhân vật số một phía sau của hội Hồng Kinh xã hội đen Trung Hải, nói đơn giản, tôi chính là anh cả của kẻ xấu.
Sắc Vi nháy mắt với Lâm Nhược Khê:
– Cô là người thừa kế thương mại từ bà nội, tôi là từ ba tôi, thừa kế xã hội đen.
Lâm Nhược Khê cũng mới nghe chuyện này lần đầu tiên, hơi ngạc nhiên hỏi:
– Bác trai ông ấy…cũng là?
Sắc Vi cười khanh khách nói:
– Đúng vậy, mà còn đối đầu với tôi, nhưng…hiện giờ bị tôi đánh bại, đưa đi nước ngoài rồi, cho nên những gì của ông để lại, tôi củng không hứng thú mà luôn phải giữ lại.
Lâm Nhược Khê cảm thấy có chút không thích ứng nổi, con gái đã hạ chính người cha của mình? Đây là quyết đấu mafia sao?
Nhưng, dù sao Lâm Nhược Khê cũng có sở trường về phân tích lý trí, tuy ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã tìm ra được chút manh mối, hoài nghi hỏi:
– Những chuyện này…có liên quan đến người đàn ông đó phải không?
Sắc Vi uống ngụm trà, kìm nén nụ cười một chút gật gật đầu:
– Ừ, đúng vậy, nếu không có hắn, tôi đã sớm không ở trên thế gian này rồi.
Ánh mắt Lâm Nhược Khê hơi lạnh lùng:
– Không lẽ…ông ấy…
– Cha tôi tùy từng một lần muốn giết tôi, nhưng vì có Dương Thần, ông không thành công, hơn nữa cuối cùng bị tôi đánh bại, tôi cũng bởi vì như vậy, trở thành thủ lĩnh duy nhất của xã hội đen Trung Hải…
Sắc Vi đơn giản nói qua loa.
Cái tách sứ trên tay Lâm Nhược Khê hơi run nhè nhẹ, câu chuyện của Sắc Vi diễn tả rất sơ lược, nội dung dường như giản dị ít ỏi, nhưng Lâm Nhược Khê hiểu rất rõ, những thứ hàm chứa trong chuyện dĩ vãng, thật sự có rất nhiều thứ mà người bình thường khó mà hình dung được.
Người cha muốn giết con gái? Con gái lại đánh bại người cha, và lưu đày người cha ra nước ngoài? Đây là loại tra tấn tâm linh như thế nào.
Hơn nữa, người đàn ông kia, vậy mà một tay khiến người phụ nữ trước mặt này xem ra nhu nhược như bông hoa, mà trở thành thủ lĩnh xã hội đen Trung Hải, hắn…không ngờ hắn dưới tình huống mình không biết gì, mà làm ra chuyện như thế sao…
Trong lòng Lâm Nhược Khê hơi chua xót, mình là người vợ của hắn, để cho hắn cứu vãn Quốc Tế Ngọc Lôi một lần, còn phải trả giá với điều kiện như thế ấy để trao đổi, nhưng mà hắn vì người phụ nữ trước mặt mà lại hào phóng như vậy giúp cô ây lên ngôi.
Nhưng Lâm Nhược Khê biết đây không phải là lúc ghen tị, cô ấy cũng không có thói quen ghen tị.
– Hôm nay tôi đến, ngoài sự thật muốn làm quen chính thức với cô, mà còn muốn cơm ơn cô lần trước đã cứu tôi.
Lâm Nhược Khê dịu dàng nói.
– Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng là vì chính mình.
Sắc Vi nói:
– Nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tự trách mình, hắn sẽ đau lòng, hắn đau lòng, còn khó chịu hơn tôi chết.
Hai tay Lâm Nhược Khê dùng sức cầm tách trà, câu nói của Sắc Vi như cây kim đâm vào trái tim mình một cái —— đây có phải là nói với mình, trong chuyện tình cảm sẽ không cúi đầu khuất phục.
Trên thực tế, dù cho cô ấy không nói, mình cũng biết không thể khiến cô ấy khuất phục.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Khê vẻ mặt hơi mệt mỏi cười nói:
– Không nói về hắn nữa, nói chuyện cô và tôi, có biết không, cha tôi cũng từng….cũng muốn giết tôi, cũng là được người đàn ông đó cứu, nhưng tôi không giống như cô trải qua nhiều như vậy, nhưng tôi cảm thấy rất buồn cười, chúng ta đều là người bị người thân mình mưu toan giết chết.
Sắc Vi ngẩn người ra, ánh mắt thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng mới bùi ngùi thở dài:
– Là như vậy…tôi không biết, hóa ra cô cũng vất vả không kém.
Lâm Nhược Khê buông tách trà xuống, đưa bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, đến trước mặt Sắc Vi dịu dàng cười nhạt nói:
– Rất vui được biết cô.
“…’’, Sắc Vi đưa ra hai tay mềm mại mịn màng trắng nõn giống nhau ra cùng nắm lấy, có đôi chút ấm áp “tôi cũng vậy’’.
Lâm Nhược Khê vốn không phải tính dây dưa, sau khi nói xong chuyện muốn nói liền đứng dậy nói:
– Tôi phải đi làm, sau này có dịp trò chuyện tiếp, còn có thể kêu Thiện Ny đến cùng.
– Ừ, tôi tiễn cô.
Sắc Vi đứng dậy, tựa như tiễn người bạn đã quen nhau rất nhiều năm, hoàn toàn không giống như quan hệ giữa tình nhân và vợ chính thức.
Lúc Lâm Nhược Khê gần ra cửa, bổng nhiên Sắc Vi buột miệng nói ra sau lưng Lâm Nhược Khê:
– Hãy giữ gìn chính mình, cô là người phụ nữ cần phải ở bên cạnh hắn…
Lâm Nhược Khê hơi dừng bước, nhưng không dừng lại lâu, cũng không quay đầu, liền đi thẳng ra cửa.
Lúc này, nắng ban mai tản mát trên sân, dọc trên đường mòn nhỏ đến cánh cổng sắt lớn, bóng dáng mỏng manh của Lâm Nhược Khê phủ lên một lớp ánh sáng mông lung…
Có lẽ, là cô mới đúng?