Cây gậy của ông nội anh dừng lại giữa không trung. Nghe anh nói vậy, ông nội đành hậm hực mà thu gậy về, hừ một tiếng, nhìn Thịnh Thế rồi quay sang Thủ trưởng Thịnh, nổi giận rồi quát ầm một câu, “Con trai của anh thì anh tự đi mà dạy, tự đi mà quản! Tốt nhất cho tôi một câu trả lời vừa lòng!”
Nói xong, ông không thèm nhìn Thịnh Thế lần nữa, cứ thế mà bước lên lầu.
Mọi người nhìn ông rồi lại nhìn ba Thịnh Thế, trong lòng tự hiểu mà đồng thời đứng dậy, rời khỏi phòng.
Việc này kỳ thực cũng làm không ổn.
Thịnh Thế sống chết không chịu ly hôn, bọn họ cũng không thể ép Thịnh Thế ly hôn với Cố Lan San.
Thủ trưởng Thịnh không biết có nên tin vào những gì con mình vừa nói hay không, tạm thời không biết phải dạy dỗ anh thế nào. Ông đành hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy, dẫn theo người của mình trở về phòng riêng. Thịnh Thế đi theo phía sau, đáy lòng ngược lại vô cùng bình thản. Dù sao thì việc này đã gây ầm ĩ rồi, trong lòng anh cũng đang cố kìm nén lửa giận, nhưng nghĩ lại việc anh và Lan San là vợ chồng, cùng hội cùng thuyền, anh liền chậm rãi đi về sân nhà mình. Thủ trưởng Thịnh chỉ tay vào gốc cây hòe, không nói hai lời đã quát lên, “Quỳ xuống!”
Thịnh Thế không ra vẻ giễu cợt hay cãi cọ lại Thủ trưởng Thịnh như mấy lần nước, anh ngoan ngoãn quỳ xuống.
Muốn phạt thì cứ phạt đi!
Nhà họ Thịnh dù sao cũng là danh môn vọng tộc, dĩ nhiên không chịu nổi chuyện như vậy, mọi người kìm nén lửa giận cũng là điều tất yếu. Lửa bay tới người anh, ít ra còn đỡ hơn nếu nó rơi xuống người Cố Lan San.
Nếu là trước kia, bà Thịnh nhất định sẽ khóc rống lên với Thủ trưởng Thịnh, nhưng hôm nay bà lại không nói gì cả, ngoan ngoãn vào phòng cùng với ông.
Cả cái sân lớn như vậy chỉ còn lại một mình Thịnh Thế ngồi quỳ ở đó.