Ánh mắt của Trương Gia Sâm vẫn luôn hướng về Ninh Thư, hắn thu lại toàn bộ khí tức trên người, khiến hắn trông rất bình tĩnh, không giống với một người phải lĩnh án mười năm tù.
Ninh Thư rất ngạc nhiên khi thấy Trương Gia Sâm có thể bình tĩnh như vậy, xem ra sự thâm trầm của hắn vượt xa những người bình thường.
Sau khi vụ án này được xử xong thì lập tức bắt đầu một vụ án khác, nhưng Trương Gia Sâm lại bị áp giải ra trước vành móng ngựa một lần nữa.
Điều này khiến cho mọi người sửng sốt, nhưng phóng viên đang lục tục rời đi cũng lập tức quay lại.
Sắc mặt của Trương Gia Sâm trở nên trắng bệch, nhưng biểu cảm lại vẫn trấn định.
Còn người của Trương gia thì lại mờ mịt, không biết chuyện gì đang xảy ra, phiên toà trước bị phán mười năm tù đã đủ khiến bọn họ cảm thấy tuyệt vọng, nhưng giờ lại còn có việc gì nữa đây.
Lần này Viện kiểm sát tố cáo Trương Gia Sâm tội danh xui khiến người khác phạm pháp.
Mọi người xung quanh không ngừng bàn tán, các phóng viên thì liên tục bấm máy ảnh, vốn nghĩ rằng tin tức lần này không đủ lớn, ai mà ngờ được Trương Gia Sâm đã làm nhiều việc như vậy, thế này là đủ để tạo thành tin giật gân.
Trương Gia Sâm khi nghe thấy tội danh này thì con ngươi của hắn rụt lại, lập tức quay đầu nhìn về phía Ninh Thư.
Ánh mắt của hai người bọn họ lại chạm vào nhau, Trương Gia Sâm híp mắt, sau đó lóe lên tia bừng tỉnh, rồi nhanh chóng xoay người lại như không muốn nhìn thấy Ninh Thư nữa.
Mẹ của Trương Gia Sâm bắt đầu khóc thút thít, nhưng không dám lên tiếng, khuôn mặt của cha hắn cũng xám như tro tàn, trông có vẻ đã già đi rất nhiều.
Chị Bình mặc quần áo của phạm nhân được cảnh sát dẫn vào.
Chị Bình rất gầy, quần áo trên người bà ta rộng thùng thình, mái tóc cũng trắng bệch, rõ ràng mới 50 tuổi mà lại nhìn như đã đến tuổi gần đất xa trời vậy.
Biểu cảm của chị Bình trở nên nản lòng thoái chí: “Trương Gia Sâm bảo tôi kê đơn cho Miêu Chí, hắn nói là cho dù có kiểm tra thì cũng không thể phát hiện ra, hắn còn nói là nếu như việc này có thể thành công thì sẽ đồng ý để con trai tôi đi theo hắn, và hứa sẽ bồi dưỡng con trai tôi.”
“Tôi nghĩ là dù sao sau này Miêu gia cũng sẽ là của Trương Gia Sâm, cho nên mới muốn làm liều một phen, tôi chỉ là một người giúp việc, vì tương lai của con trai mình, tôi chỉ có thể mạo hiểm.”
Chị Bình nhìn thấy Trương Gia Sâm có được sự thành công như ngày hôm nay, nên mới muốn con trai của mình đi đường tắt, trước đây Trương Gia Sâm chỉ là một tên nghèo xơ nghèo xác, nhưng vì có Miêu gia, hắn liền có thể đạt được vị trí như ngày hôm nay.
Ngay cả một người giúp việc như chị Bình cũng cho rằng sau này Miêu gia sẽ là của Trương Gia Sâm, huống hồ những người trong công ty, rất nhiều người giữ chức vụ quan trọng ở trong công ty đều nghiêng về phía hắn.
Cho dù công ty của Miêu gia không lớn, nhưng mà nơi càng nhỏ thì lại càng loạn, chỗ nào có người thì sẽ có chuyện.
Miêu Diệu Diệu không phải là một người có thể làm được chuyện lớn, nên mọi người đều cho rằng cha Miêu tìm một người con rể như Trương Gia Sâm là để kế thừa Miêu gia.
Sau khi cha Miêu chết thì Trương Gia Sâm có thể thuận lợi tiếp quản công ty.
Trương Gia Sâm cũng không phản bác những lời tố cáo của chị Bình, hắn tiếp nhận việc này một cách vô cùng trấn định.
Trong vụ án này thì cả hai người bọn họ đều phạm pháp, Trương Gia Sâm là chủ mưu, còn chị Bình là tòng phạm, Trương Gia Sâm lại một lần nữa phải đối mặt với một án phạt lớn.
Bởi vì tính chất ác liệt trong hành động của Trương Gia Sâm, nên hắn bị phán tám năm, còn chị Bình bị phán bốn năm.
Đồng nghĩa với việc Trương Gia Sâm bị phán 18 năm, cũng xấp xỉ gần 20 năm.
Thân thể của Trương Gia Sâm khẽ run một cái, nhưng cảm xúc của hắn rất nhanh đã ổn định trở lại, hắn quay đầu nhìn Ninh Thư, từ đầu đến cuối thì cô vẫn rất lãnh đạm, môi của Trương Gia Sâm khẽ mấp máy, ở dưới ngọn đèn, khuôn mặt của hắn có chút mông lung.
Sau khi tuyên bố án phạt thì mẹ hắn không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa mà bắt đầu gào khóc.
Trương Gia Sâm cũng không quan tâm đến việc mẹ của hắn đang gào khóc, hoặc hắn không có cách nào để quan tâm cả.
Phóng viên không ngừng chụp ảnh Trương Gia Sâm, có thể nói hắn chính là một tên cầm thú.
Phiên tòa kết thúc, Trương Gia Sâm bị cảnh sát dẫn đi, khi nhìn thấy Ninh Thư thì môi của hắn lại giật giật.
Ninh Thư nhìn khẩu hình của hắn, là hai chữ “Diệu Diệu”.
Chẳng lẽ đến lúc này mà Trương Gia Sâm còn muốn cô cứu hắn sao?
Ninh Thư tỏ vẻ, còn lâu.
Phiên tòa kết thúc, Ninh Thư đứng lên chuẩn bị ra về, tiếp theo cô còn có chuyện phải giải quyết.
“Con dâu.” Cha của Trương Gia Sâm gọi Ninh Thư lại, bởi vì ông ta đứng dậy có chút vội vã nên đứng không vững, may mà bên cạnh có người đỡ.