Thông thường bị câm cũng phải bị điếc, nhưng Quỷ Ảnh hiển nhiên nghe được tiếng nói của Hướng Vũ Điền, nếu không Hướng Vũ Điền cũng phải đem lời nói viết ra, đế Quỷ Ảnh nhìn.
Trong phòng lặng xuống, nhưng Yến Phi biết rằng đối thoại vẫn đang được tiến hành, chỉ vì Quỷ Ảnh viết phải mất thời gian.
Hướng Vũ Điền đột nhiên nói: “Câu này phải viết lại lần nữa, ta chưa hiểu được rõ ràng.”
Yến Phi trong nhất thời trở nên hồ đồ, không minh bạch tình huống vì sao Hướng Vũ Điền không hiểu được rõ ràng. Chẳng lẽ chữ Quỷ Ảnh viết rất cẩu thả, khó nhận ra? Rồi ngay lập tức chàng minh bạch tất cả, phải là Quỷ Ảnh trước mặt Hướng Vũ Điền viết chữ lên lòng bàn tay, sẽ sinh ra tình huống như vậy.
Sau một thoáng chốc, Hướng Vũ Điền thở dài: “Có phải ngươi ép ta giết chết ngươi không?”
Yến Phi bị câu nói này của Hướng Vũ Điền dọa cho kinh hãi, hoàn toàn không hiểu rõ vì sao đột nhiên phải hô đánh hô chém vậy.
Sau một hồi trầm mặc, Hướng Vũ Điền hỏi: “Ngươi hiểu được Yến Phi là ai mà?”
Yến Phi càng nghe càng hồ đồ.
Hướng Vũ Điền đột nhiên bật cười, ngữ khí thoải mái hơn nhiều, nói: “Thiếu chút nữa bị ngươi lừa rồi, trong lòng ta luôn nghĩ, vừa đen vừa tối, hơn nữa lúc bọn ta nói chuyện ngửa mặt lên ngắm hồ, hay nghiêng đầu. Cứ coi như ánh mắt ngươi lợi hại hơn ta, cũng khó nhìn thấy hết sự cử động của đôi môi bọn ta. Hắc! Lại dám đến lừa Hướng Vũ Điền ta, có phải là ngươi chán sống rồi!”
Yến Phi thình lình hiểu ra, Quỷ Ảnh không những bị câm mà còn bị điếc. Chẳng qua y có bản lĩnh siêu nhân có thể đọc được thần ngữ*. Hướng Vũ Điền nói chính xác, lúc đó tối mịt, Quỷ Ảnh lại trốn ở trên tiễn lâu cao hơn mặt đất mười trượng, cách một khoảng sông Dĩnh Thủy rộng lớn. Dù nhãn lực của y lợi hại như thế nào, chỉ có thể nắm được một phần nhỏ trao đổi của bọn y. Bởi vậy sau khi Hướng Vũ Điền thăm dò rõ ràng, như bỏ được gánh nặng. Muốn lừa Hướng Vũ Điền, thật là phi thường khó khăn.
Yến Phi trong lòng kêu nguy hiểm thật, may mắn là chàng và Hướng Vũ Điền trao đổi trong hoàn cảnh đặc biệt, nếu không sẽ bị Quỷ Ảnh “đọc” được tất cả đối thoại của bọn họ, hậu quả thật không thể tưởng tượng được. Chỉ cần y kể ra cho Mặc Sĩ Minh Dao, đại kế của bọn chàng phải chết từ trong trứng nước. Nếu như Mặc Sĩ Minh Dao động nộ nhất thời thiêu rụi Bảo quyển, lại càng tệ hơn.
Bất quá dù Quỷ Ảnh đối với cuộc nói chuyện của bọn chàng hiểu được một nửa, vấn đề vẫn là nghiêm trọng. Bởi vậy trong lòng Hướng Vũ Điền không ngừng khổ tâm xoay chuyển ý niệm sát nhân diệt khẩu, chỉ vì niệm tình mọi người đều thuộc Ma môn, mới phải do dự khó quyết định. Nếu không với tính cách của Hướng Vũ Điền, đã sớm dùng bạo lực đối với Quỷ Ảnh.
Tiếng nói của Hướng Vũ Điền lại truyền tới: “Quỷ Ảnh ngươi tuy đã gặp qua tiên sư, chẳng những ngươi giống như là bằng hữu của tiên sư, mà tiên sư cũng đã từng nói qua, người trong Thánh môn tất cả phải lấy lợi ích đi trước. Ngươi đối với ta có lợi, thì đó là bằng hữu hợp tác. Không hợp với lợi ích của ta, thì là địch nhân, không thể nói tình người gì cả. Ngươi muốn ta vì Thánh môn xuất lực, nhưng ta lại nhận thấy việc Thánh môn hiện tại đang làm chỉ là leo cây tìm cá, đang làm cái việc ngu ngốc nhất. Bây giờ là một thời đại rất rối loạn, không ai có năng lực xoay chuyển cả cục diện. Ngươi đến khuyên ta, ta lại muốn khuyên ngược lại bọn ngươi, tỉnh táo chút đi! Hiện tại vẫn chưa phải lúc. Đây là những lời khuyên chân tình nhất cuối cùng của ta đối với bọn ngươi. Sau này không phải lại phiền ta nữa, ngươi nghĩ ta có rất nhiều thời gian rảnh rỗi sao? Nếu còn dám đến phiền ta nữa, đừng trách Hướng Vũ Điền ta trở mặt vô tình.”
Trong phòng yên tĩnh xuống.
Âm Kỳ lăng không lao qua Kỳ Binh hào.
Lưu Dụ ngạc nhiên hỏi: “Đại tiểu thư đâu?”
Âm Kỳ cười: “Trước khi ta và đại tiểu thư chia tay, ta nói cho đại tiểu thư suy đoán của mình, đây sẽ là câu nói đầu tiên Lưu gia hỏi, quả nhiên để ta đoán trúng rồi.”
Gương mặt từng trải của gã thoáng ửng hồng, nói: “Đâu có khó đoán! Ngươi đi nghênh đón đại tiểu thư, lại không thấy ngươi và đại tiểu thư cùng đến, không hỏi câu đấy thì hỏi câu nào đây?”
Hai thuyền cặp mạn vượt lên sóng biển tiến về phía trước, gió biển thổi tới, làm cho tay áo mọi người bay phần phật.
Đồ Phụng Tam cười mà không nói. Âm Kỳ mang Giang Văn Thanh ra để đùa vui, chính là biểu thị Hoang nhân hy vọng cuối cùng Lưu Dụ và Giang Văn Thanh có thể từ tình bạn trở thành quyến thuộc, cũng biểu thị các huynh đệ đối với Giang Văn Thanh ủng hộ và yêu thương.
Quan hệ giữa Âm Kỳ và Giang Văn Thanh rất tốt, càng có sức kết hợp hai người.
Âm Kỳ cười hì hì: “Lưu gia cũng có thể hỏi ´Tống gia đi đâu rồi? Vì sao không thấy Tống gia.´, đúng không?”
Lưu Dụ không chống chế nổi, cười khổ hỏi: “Được rồi! Vì sao không thấy đại tiểu thư và Tống đại ca cùng nhau theo ngươi đến?”
Âm Kỳ nghiêm nét mặt nói: “Đại tiểu thư suất lĩnh thuyền đội trên hải trình đến đây, phát giác bị chiến thuyền của Thiên Sư quân lần theo dấu vết, tuy bỏ rơi được địch nhân, nhưng cũng biết không hay. Bởi vậy sau khi đến được quần đảo Trường Xà, lập tức rời đến tránh tại một hòn đảo thật xa bờ, còn ta trở lại báo cho các người biết.”
Đồ Phụng Tam nói: “Quyết định này của đại tiểu thư rất cao minh, đội chiến thuyền của Thiên Sư quân đang tụ tập đến đây.”
Âm Kỳ thần tình cổ quái nói: “Lần này ta gặp được đại tiểu thư, nàng cho ta một cảm giác hoàn toàn mới, hoặc có thể nói như thế này, nàng đổi lại là Biên Hoang công tử ngày trước rồi.”
Lưu Dụ trong lòng vui sướng, hiểu rằng trong thời khắc quan trọng này, rốt cuộc Giang Văn Thanh đã hồi phục lòng tin và đấu chí. Đồ Phụng Tam hét lớn: “Thay đổi hướng hành trình, Âm Kỳ ngươi đi dẫn đường.”
Huynh đệ hai thuyền đồng thanh hò hét, chiến thuyền chuyển sang hướng đông nam rời xa dần đất liền, cưỡi gió phá sóng mà tiến vào đại hải.
Hướng Vũ Điền than: “Bọn ta đã bỏ qua cơ hội duy nhất giết chết y, nhưng ta thật không cách nào nhẫn tâm ra tay, ta đã mau biến thành một người đàn bà với trái tim yếu mềm rồi!”
Yến Phi hiểu rằng, Quỷ Ảnh bỏ đi rồi. Câu nói này của Hướng Vũ Điền chẳng phải nói cho Quỷ Ảnh nghe, mà là nói cho Yến Phi chàng nghe. Không đừng được trong lòng cười khổ, Ma chủng của Hướng Vũ Điền xác thực chẳng dưới kim đan của chàng, tối mai sẽ là một trận chiến vô cùng gian khổ.
Hướng Vũ Điền tiếp tục nói: “Cuộc nói chuyện của bọn ta vừa rồi ở tại bến thuyền, dù cho có người ở bên cạnh nghe được, cũng chỉ nghe mà đầu óc mờ mịt. Huống chi Quỷ Ảnh chỉ dựa vào ánh mắt đi đọc người ta nói chuyện, bởi vậy ngược lại ta không lo lắng y sẽ tiết lộ bí mật của bọn ta. Vấn đề chỉ tại y đã sinh nghi đối với bọn ta, mà Quỷ Ảnh là người trời sinh có khuyết hãm, lòng hoài nghi sẽ so với người khác càng nặng nề hơn. Ài! Con mẹ nó! Ngày mai tưởng không xuất toàn lực có lẽ cũng không được. Để ta nói cho ngươi biết! Quỷ Ảnh từng đi đến sa mạc tìm cha ngươi, cầu cạnh người xuất sơn. Cha ngươi đã cự tuyệt y, nhưng cũng thỉnh y đến Trường An nghe ngóng tình hình tộc trưởng, bởi vậy Quỷ Ảnh phải quen biết Minh Dao, tối nay ta có lỗi với y rồi, y chắc sẽ không bỏ qua đâu.”
Yến Phi hỏi: “Ta giết y thì như thế nào?”
Hướng Vũ Điền nói: “Cha ngươi từng nói qua với ta, trong thiên hạ chỉ có Quỷ Ảnh là kẻ mà người hoàn toàn không dám chắc có thể giết được, bởi vì không ai có thể bắt kịp y. Nếu y bắt đầu trốn tránh bất kể người nào cũng không cách gì làm được, bao gồm cả ngươi và ta trong đó.”
Dừng một lát rồi nói tiếp: “Nếu như Cao Ngạn là phong mai xuất sắc nhất của Biên
Hoang tập thì Quỷ Ảnh là thám tử siêu trác ẩn thân và lần theo dấu vết cao minh nhất của Thánh môn. Ngày mai ngươi thật có nắm chắc không? Dưới sự giám sát của Quỷ Ảnh, ta sợ có giữ gìn cũng sẽ lộ ra yếu điểm, nếu bị y khám phá bọn ta giở trò gian trá, thì đại kế của bọn ta sẽ phải tan như bọt nước.”
Yến Phi nói: “Huynh đệ! Toàn lực xuất thủ đi! Ngàn vạn lần không phải giữ gìn gì cả, chỉ cần ngươi nghĩ đến Bảo quyển, tự nhiên sẽ tận lực mà làm. Ta đi đây! Hãy ngủ một giấc thật ngon nhé.”
Nhiếp Thiên Hoàn giống như đang trầm tư suy nghĩ chợt tỉnh lại, liếc mắt nhìn Hác Trường Hanh bước qua ngưỡng cửa tiến vào trong tiểu sảnh, nói: “Trường Hanh ngồi đi!”
Hác Trường Hanh đi đến bên cạnh lão ngồi xuống, lịch thiệp không nói gì.
Xem ra Nhiếp Thiên Hoàn đã trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu mới tìm người đến nói chuyện, dường như để tham khảo thêm: “Đã nhiều năm qua, bọn ta luôn luôn đối địch với Hoàn gia, nhưng bọn ta vẫn có thể không ngừng lớn mạnh, Trường Hanh có thể biết đạo lý thế nào không?”
Hác Trường Hanh vội trả lời: “Toàn do Bang chủ anh minh lãnh đạo, huynh đệ trên dưới trong bang đồng lòng kháng địch, mới có thể giữ được không thất bại.”
Nhiếp Thiên Hoàn nói: “Trường Hanh vẫn chưa thể nói ra nhân tố quan trọng trong đó.”
Tiếp theo hai mắt lấp lánh phát sáng, tiếp tục nói: “Cho đến hôm nay, thực lực của bọn ta vẫn khó so bì với Hoàn gia hùng bá Kinh Châu, nhưng Hoàn gia vẫn không cách nào xóa bỏ bọn ta. Hoàn Huyền lại thay đổi lề lối, cùng bọn ta kết minh hợp tác, đã hứa hẹn nhiều thứ lợi ích, thật ra là vì tình thế đặc biệt độc nhất vô nhị của Lưỡng Hồ bang bọn ta.”
Hác Trường Hanh đến tận lúc này vẫn chưa hiểu được Nhiếp Thiên Hoàn tìm y đến có phân phó gì, chỉ đành cung kính mà nghe.
Nhiếp Thiên Hoàn đột nhiên chuyển đề tài, nói: “Vừa rồi ta đi xem Nhã nhi, nó ngủ đến ngon lành, khóe miệng còn vương nét cười, chắc là đang mơ giấc mộng đẹp. Ài! Đứa trẻ này.”
Hác Trường Hanh thầm nghĩ trong lòng, mình cũng chuẩn bị lên giường để ngủ, lại bị Nhiếp Thiên Hoàn triệu đến, khẳng định Nhiếp Thiên Hoàn có tâm sự.
Nhiếp Thiên Hoàn quay lại vấn đề đang nói trước đó: “Từ đó tới nay, bọn ta chấp nhận sách lược cùng chung lợi ích với dân chúng, cố tình để sức ảnh hưởng có thể thâm nhập vào khắp các tầng lớp xã hội, kết hợp lợi ích với dân chúng. Nhưng bọn ta chưa xưng vương chiếm thành, cũng không có căn cứ cố định để địch nhân có thể công đánh, tựa như toàn bộ Lưỡng Hồ đều là căn cứ của bọn ta. Bởi vậy dù cho với thực lực lớn mạnh của Hoàn gia, đối với bọn ta không đủ nhân thủ, cũng loại bỏ không nổi bọn ta.”
Hác Trường Hanh gật đầu nói: “Đúng là như thế, mỗi lần địch nhân đến xâm phạm với quy mô lớn, bọn ta mới ngồi chiến thuyền tránh vào Lưỡng Hồ, từ có ảnh biến thành vô hình, tiếp theo cứ đi chọn chỗ béo của địch nhân mà gặm, khiến cho địch nhân mỗi lần đều hao binh tổn tướng mà rút lui.”
Nhiếp Thiên Hoàn trầm giọng nói: “Trường Hanh có thể có nghĩ qua, sách lược vô ảnh vô hình ấy của bọn ta, đã theo sự xuất kích của bọn ta mà biến đổi tất cả rồi không?”
Hác Trường Hanh ngạc nhiên nói: “Ý Bang chủ là…..”
Nhiếp Thiên Hoàn nói: “Ta không có ý gì đặc biệt, cũng chẳng muốn nửa chừng bỏ dở, chỉ là suy nghĩ tính toán cho mỗi loại tình thế phát triển. Tên tiểu tử Hoàn Huyền ấy bí mật cùng với Tiều gia kết minh, gây cho ta cảnh giác. Nếu như Hoàn Huyền cùng bọn ta hợp tác chỉ là âm mưu quỷ kế dụ rắn ra khỏi hang, Hoàn Huyền này so với tử quỷ Hoàn Xung càng cao minh lợi hại hơn, bọn ta thế nào cũng phải đề phòng hắn một chút.”
Hác Trường Hanh gật đầu nói: “Hoàn Huyền chưa bao giờ là đối tác có thể dựa dẫm.”
Nhiếp Thiên Hoàn mỉm cười nói: “Tối qua ta quên không hỏi ngươi một việc, khi Nhã Nhi vì Cao Ngạn giải thích, lúc đó thần thái bộ dạng nó thể nào, với nhận thức của ngươi đối với nó, là nó nói thật hay vì Cao Ngạn nói dối đây?”
Hác Trường Hanh cảm thấy rất đau đầu, hiện tại đến lượt y phải chọn lựa nên nói thật hay nói dối, nói thật đương nhiên là Doãn Thanh Nhã vì Cao Ngạn nói dối, nhưng nếu như nói thật thì cũng bằng bán đứng Doãn Thanh Nhã, chỉ đành vẽ vời thêm trong đó, nói: “Thanh Nhã nói bản thân cùng Cao Ngạn không có loại quan hệ nào, khẳng định là thật, muội ấy …..”
Nhiếp Thiên Hoàn chẳng còn đủ kiên nhẫn, cắt lời y nói: “Chỉ nghe Trường Hanh nói câu này, biết ngay ngươi giống như Nhã nhi vì Cao Ngạn nói lời tốt là muốn giải thoát cho Nhã nhi. Ta muốn nghe lời nói trung thực nhất, vì ta muốn hiểu được có phải tình cảm của Nhã nhi đối với Cao Ngạn đã bắt rễ thâm sâu không?”
Hác Trường Hanh đột nhiên nói: “Xác thực Thanh Nhã yêu thương Cao Ngạn, nếu không thế nào lại nói tốt cho Cao Ngạn như vậy?”
Nhiếp Thiên Hoàn toàn thân chấn động, nói không ra lời nữa.
Hác Trường Hanh thầm nghĩ, trong lòng Nhiếp Thiên Hoàn đã sớm có quyết định, chỉ chẳng qua muốn qua mình chứng thực thêm một bước nữa, đâu phải vì Doãn Thanh Nhã nói tốt vài câu. Nhiếp Thiên Hoàn giống như mất đi hứng thú đàm thoại, phẩy tay cho y rời đi.
Chú thích
* Thần ngữ: Ngôn ngữ của môi, nhìn cử động của đôi môi mà hiểu được người ta nói gì.