Cảnh Minh Đế nhíu mày nói: “Đợi lát nữa để thái y đến Đông Cung xem cho ngươi, sớm dưỡng tốt vết thương, Đông chí còn phải ra ngoài.”
“Đa tạ phụ hoàng quan tâm.”
Nhìn vui mừng lộ rõ trên nét mặt Thái Tử, Cảnh Minh Đế khe khẽ thở dài dưới đáy lòng.
Bởi vì thị vệ vô tình va chạm liền không buông tha người ta, ông kỳ thật rất thất vọng với Thái tử.
Làm quân giả nếu như quá mức tính toán chi li, khí độ hẹp hòi, chỉ e không phải phúc của giang sơn xã tắc……
Ý niệm này thoảng qua, làm tâm tình vốn đã ủ dột của Cảnh Minh Đế càng hạ thấp vài phần.
“Người tới, giải Yến Vương đến Tông Nhân Phủ ——”
Rất nhanh có hai gã thị vệ tiến lên, một trái một phải đè lại cánh tay Úc Cẩn.
Úc Cẩn cũng không giãy giụa, thong dong dập đầu với Cảnh Minh Đế: “Nhi tử cáo lui.”
Cảnh Minh Đế xoay người không nhìn hắn, cho đến khi tiếng mở cửa truyền đến mới quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Đại môn Ngự thư phòng mở rộng, gió lạnh nhanh chóng lùa vào.
Cảnh Minh Đế đứng dậy, phất phất tay: “Đều lui ra đi.”
“Hoàng Thượng, ti chức có tội, xin ngài trách phạt ti chức đi ——” Khương Trạm thấy Úc Cẩn bị mang đi, sắc mặt vô cùng khó coi, cộp cộp dập đầu mấy cái với Cảnh Minh Đế.
Cảnh Minh Đế xoa xoa ấn đường, nhàn nhạt nói: “Lần sau chú ý là được, lui ra đi.”
Khương Trạm còn định nói thêm, bị Phan Hải hung hăng trừng mắt một cái, lúc này mới yên lặng rời khỏi Ngự thư phòng.
Phan Hải thầm than một tiếng: Tiểu tử này thật sự là vận tốt.
Tiểu tử này hôm nay va chạm Thái Tử, vô luận Thái Tử so đo hay không, nếu không nháo đến trước mặt hoàng thượng chắc chắn sẽ bị đá ra khỏi Kim Ngô Vệ, hiện tại ngược lại toàn thân mà lui.
Chậc chậc, hoặc là nói người ngốc có ngốc phúc đâu.
Khương Trạm rời khỏi Ngự thư phòng đi ra ngoài, liếc mắt một cái nhìn thấy Úc Cẩn bị hai gã thị vệ áp giải đi ở đằng trước.
Hắn há miệng, lại sợ chọc phiền toái cho Úc Cẩn, ảo não đấm đấm đầu.
Hôm nay nếu không phải hắn, Yến Vương cũng sẽ không bị phạt.
Sau đầu Úc Cẩn giống như mọc một đôi mắt, đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Hai người giao hảo lâu như vậy sớm đã có ăn ý, Khương Trạm vội vàng đuổi theo.
Một người thị vệ lập tức lên tiếng cảnh cáo.
“Nhị vị tạo thuận tiện cho, ta nói với đại cữu ca hai câu.” Úc Cẩn ngữ khí bình tĩnh nói.
Hai gã thị vệ liếc nhau, hơi hơi do dự rồi dịch sang bên cạnh.
Hoàng tử phạm sai vẫn như cũ là hoàng tử, trước mắt chỉ là nhốt vào Tông Nhân Phủ, vẫn như cũ đắc tội không nổi.
“Vương gia, hôm nay đều do ta ——”
Úc Cẩn đánh gãy lời Khương Trạm: “Phiền toái tới tránh không khỏi, những lời này không cần phải nói nữa. Huynh nhớ kỹ đi Vương phủ một chuyến, nói cho A Tự không cần lo lắng cho ta.”
“Tứ muội sao có thể không lo lắng, muội ấy còn mang thai ……”
Úc Cẩn duỗi tay đặt lên đầu vai Khương Trạm, dùng sức vỗ vỗ: “Huynh đem việc ta làm hôm nay kể cho nàng ấy nghe là được.”
Hắn nói xong gật gật đầu với hai gã thị vệ chờ ở một bên, đi nhanh về phía trước.
Khương Trạm thở dài thật mạnh, vừa ra cửa cung vội vàng chạy tới Yến Vương phủ.
Nghe nói Khương Trạm tới, Khương Tự đổi thân xiêm y rồi đi tới phòng khách.
Khương Trạm đang ở phòng khách đi qua đảo lại, nghe được tiếng bước chân lập tức tới đón: “Tứ muội, Vương gia xảy ra chuyện rồi.”
Khương Tự thu hồi ý cười bên môi: “Làm sao vậy?”
Khương Trạm vội nói lại chân tướng một lần.
Khương Tự lẳng lặng nghe Khương Trạm nói xong, hỏi: “Cho nên Vương gia bị nhốt vào Tông Nhân Phủ rồi?”
“Ừ, hơn nữa Hoàng Thượng không có nói khi nào thả người, Vương gia còn không biết bị nhốt tới khi nào nữa. Tứ muội, muội tuyệt đối đừng sốt ruột, chúng ta suy nghĩ biện pháp, tìm người cầu tình cho Vương gia, nói không chừng Hoàng Thượng tâm tình tốt liền thả đệ ấy ra……” Khương Trạm vắt hết óc, đột nhiên vỗ trán một cái, “Đúng rồi, Tứ muội, muội không phải chữa khỏi đôi mắt cho công chúa sao, có thể xin Hoàng Hậu hỗ trợ ——”
Khương Tự nhẹ nhàng cười cười.
Khương Trạm bị cười đến sửng sốt, hoang mang nhìn nàng.
“Không cần, Vương gia ở Tông Nhân Phủ tuy rằng không có tự do, nhưng không bị lạnh không bị đói, nhốt mấy ngày cũng không sao cả.”
Khương Trạm cho rằng nghe lầm, chớp chớp mắt: “Tứ muội, muội nói cái gì?”
“Muội nói để Vương gia ở Tông Nhân Phủ mấy ngày cũng được, không cần cầu người.” Khương Tự vân đạm phong khinh nói.
Khương Trạm lau mặt một phen: “Đợi đã!”
Nhìn muội muội gợn sóng bất kinh một cái, Khương Trạm ngó trái ngó phải, hạ giọng hỏi: “Tứ muội, Vương gia lẽ nào thừa dịp muội mang thai ngủ thông phòng?”
Khương Tự bật cười: “Nào có cái gì thông phòng.”
“Chẳng lẽ ngủ nha hoàn?” Khương Trạm kinh hãi.