“Vậy cậu và Cố Yên quen bao lâu?”
“Mới… mới một hai tháng.”
“Vậy trong lòng cậu, là tớ hay cô ta quan trọng hơn?”
Hứa Minh Tâm nghe vậy, trong lòng vẫn luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Hai người đều rất quan trọng, một người là bạn thân bao năm, một người là em chồng tương lai.
Hơn nữa, Cố Yên với cô ấy không phải cũng coi như người một nhà sao?
Cô đứng dậy tiến lên, nắm lấy cánh tay Bạch Thư Hân, nói: “Thư Hàn, cậu sao vậy? Cậu cãi nhau với Cố Yên sao, không phải cô ấy là bạn gái anh cậu sao? Nghe nói cũng đính hôn.”
“Đủ rồi.”
Bạch Thư Hân nghe những lời này, trong lòng khổ sở không thôi.
Cô không nên kích động như vậy.
Bọn họ là người yêu, ra ngoài du lịch với nhau cũng không gì lạ, sao phải mang theo con kỳ đà cản mũi là cô chứ?
Cô biết sự chênh lệch giữa mình và Lệ Nghiêm, coi như Lệ Nghiêm biết cô yêu anh ta thì sao chứ, có cái quan hệ anh em này cản trở, bọn họ chẳng có được cái kết tốt đẹp nào cả.
Hiện tại, cô vốn chẳng thể ngăn cản được.
Cô chán chường ngồi sụp xuống, nhìn dáng vẻ bị dọa sợ của Hứa Minh Tâm, có chút tự trách.
“Xin lỗi nha, nghe nói mọi người đi chơi, mà tớ lại không biết gì nên có chút tức giận thôi. Không dọa cậu sợ chứ?”
“Chỉ là giận thôi sao, tớ còn tưởng làm sao, mới vừa rồi cậu như hung thần khiến tớ bị dọa hết hồn! Vậy bây giờ không sao nữa chứ?”
“Không sao.” Bạch Thư Hân khẽ gật đầu, trong lòng toàn là mùi vị của sự bất lực.
Cô bây giờ còn có thể thế nào?
Bữa cơm này Bạch Thư Hân ăn không chút cảm giác.
