Lão Thủ ngạc nhiên: “Điều đó hoàn toàn không thành vấn đề, theo tốc độ khác nhau giữa thuyền bọn ta và bọn họ, ta có thể đảm bảo đến được đảo Trường Xà trước nửa canh giờ so với địch nhân. Nhưng vấn đề là địch nhân có khả năng không chỉ một đội thuyền, mà số lượng còn nhiều hơn nữa.”
Lưu Dụ nói: “Điều này hiện thời đã không ở trong phạm vi suy nghĩ của bọn ta, tất cả phải nhờ nơi ngươi!”
Lão Thủ lên tiếng lĩnh mệnh đi khỏi.
Đồ Phụng Tam nói: “Bọn ta đã có chút coi thường Từ Đạo Phúc. Nếu không phải Lưu gia ngươi đột nhiên suy nghĩ lại, đang đêm nhanh chóng trở lại đảo Trường Xà, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.”
Lưu Dụ bảo: “Hoặc có lẽ ta xác thực là chân mệnh thiên tử, hay chỉ là mệnh của bọn ta chưa tuyệt. Nhưng bất luận thế nào, chỉ cần bọn ta còn có một phần khí lực cũng sẽ tiếp tục liều mạng, cho đến thu được thắng lợi cuối cùng.”
Ài!
Kỷ Thiên Thiên chuyển mình tỉnh giấc, cảm giác đầu tiên là toàn thân thư thái, kinh mạch thông suốt dễ chịu, trong nhất thời không biết mình đang ở đâu, còn có chút quên mất bản thân mình là ai. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Tiểu thư tỉnh rồi!
Kỷ Thiên Thiên thầm nghĩ âm thanh này rất quen, chợt nhớ đây là tiếng Phong Nương, thì có người lao lên người nàng, khóc oà lên. Kỷ Thiên Thiên mở mắt ra, đập vào mắt là Tiểu Thi đang khóc mặt phủ đầy nước mắt. Mình vẫn nằm trên giường, Phong Nương đứng ở bên cạnh, vẻ mặt đầy lo lắng, cũng mang chút nghi hoặc.
Trong phòng đèn dầu đã được thắp sáng, bên ngoài cửa sổ tối đen thăm thẳm.
Kỷ Thiên Thiên vỗ về Tiểu Thi đang phục trên người nấc không thành tiếng, ngồi lên, ngạc nhiên hỏi: “Bây giờ là giờ gì, vẫn chưa sáng à?”
Tiểu Thi muốn trả lời nàng, nhưng lại nói không ra lời, chỉ không ngừng khóc lóc đau khổ, nhưng phần vui vẻ trội hơn bi thương. Coi lại thấy nàng khóc đến mí mắt sưng đỏ lên thì biết nàng đã khóc nhiều lần.
Phong Nương ngồi xuống mép giường, xoa nhẹ lên lưng Tiểu Thi, dịu dàng nói: “Đừng khóc nữa! Tiểu thư không sao rồi, Tiểu Thi thư phải cười mới đúng.”
Lại trả lời Kỷ Thiên Thiên: “Đây là đêm thứ hai, tiểu thư đã ngủ một ngày một đêm rồi, sốt cao liên tục, lại không triệu chứng có bệnh, hô hấp đều đều, dài và nhẹ, tựa như trạng thái luyện công, bởi vậy ta luôn khuyên Tiểu Thi thư không phải lo lắng, cũng không đi tìm đại phu lại khám cho tiểu thư. Tiểu thư hiện tại cảm giác như thế nào?”
Hồi ức của Kỷ Thiên Thiên quay trở lại tâm trí, nhớ đến thời khắc mỹ diệu trước khi bị hôn mê. Khi đó trong tâm linh nàng kêu gọi Yến Phi, đang lúc miễn cưỡng không nổi, thì lại nghe được tiếng ngân của thanh kiếm Yến Phi yêu quí. Tựa như lần đó tại “Bính Kiều nguy lập” một trong bốn phong cảnh của Biên Hoang tập nghe được, khác nhau chỉ là lần này âm thanh đến từ sâu thẳm trong tâm linh, phảng phất như trống chiều chuông sớm, chấn động mỗi một đạo kinh mạch của nàng, đều đều hỗn loạn, kích động liên tục trong không gian tâm linh liên kết giữa nàng và Yến Phi, dư âm không dứt.
Tại một sát na thanh kiếm kêu lên, tâm linh của nàng và Yến Phi cùng nhau hợp nhất, không dùng ngôn ngữ gì cũng hoàn toàn triệt để nắm rõ được tình trạng và hoàn cảnh của Yến Phi, biết được Yến Phi chẳng những vẫn tại nhân thế, còn hiểu được cuộc sống của chàng tóm lại tốt hơn bất kể người nào khác.
Sau đó nàng mới mất đi tri giác, cho đến tận lúc này.
Kỷ Thiên Thiên nói: “Ta không việc gì!”
Tiểu Thi từ trong lòng nàng ngẩng đầu lên, khóc như lê hoa đái vũ: “Tiểu thư thật không việc gì chứ? Dọa chết Tiểu Thi rồi.”
Kỷ Thiên Thiên trong lòng kêu không hay, nếu như Mộ Dung Thùy từng lại thăm nàng, dựa vào sự tinh minh của Mộ Dung Thùy, nói không chừng sẽ nhìn ra một chút sự thực, sẽ không giống như trước đây đối với mình hoàn toàn không có phòng bị nữa. Mỉm cười nói: “Ta thật không sao mà!”
Quay sang Phong Nương nói: “Cảm giác của ta bây giờ rất tốt, còn có chút đói bụng đây.”
Phong Nương vỗ vỗ lên đầu vai Tiểu Thi, nói: “Tiểu Thi thư không nghe được sao? Tiểu thư đang đói bụng kìa!”
Tiểu Thi vội vàng đứng dậy, lại quan sát Kỷ Thiên Thiên kỹ lưỡng hai lần, rồi đi ra khỏi phòng.
Còn lại hai người Kỷ Thiên Thiên và Phong Nương, không khí lập tức trở thành gượng gạo.
Phong Nương nhè nhẹ nói: “Hoàng thượng hôm trước rời khỏi Huỳnh Dương, đến bây giờ vẫn chưa trở lại.”
Kỷ Thiên Thiên lại sinh ra cảm giác lo lắng, hiểu được Phong Nương nhìn ra tâm sự của nàng. Bất quá trong lòng nàng đã an định trở lại, bởi vì dù Phong Nương thông minh thế nào, thông hiểu nhân tình thế thái, cũng nghìn lần không nghĩ được mình sở hữu năng lực kỳ dị cùng Yến Phi tâm linh tương thông, sẽ chỉ đoán mình đang bí mật luyện một loại kỳ công, nhất định là muốn đào tẩu. Hai câu nói này của Phong Nương, càng khiến nàng sinh ra hy vọng. Phong Nương tựa như đứng về phía nàng và Tiểu Thi, ít ra cũng đồng tình với bọn nàng. Kỷ Thiên Thiên nói: “Phong Nương …… ta …….”
Phong Nương mỉm cười nói: “Tiểu thư không việc gì thì tốt rồi! Không muốn nói ra thì không phải nói! Tốt nhất là coi như không có việc gì xảy ra. Không có người nào biết được việc này, lão thân cũng sẽ không nói cho Hoàng thượng biết.”
Kỷ Thiên Thiên cảm kích nói: “Phong Nương …..”
Phong Nương đưa ngón tay ngăn nàng nói tiếp, nói: “Có những việc tốt nhất là không nên nói ra, ánh mắt tiểu thư hồi phục thần thái rồi, so với trước đây càng trong sáng hơn. Tiểu thư mà gặp lại Hoàng thượng, thì phải lưu ý cẩn thận. Ta đi coi xem Tiểu Thi thư, nàng tới nay chưa từng chợp mắt qua, ta sợ nàng sẽ ngã bệnh.”
Nói xong đi ra khỏi phòng.
Kỷ Thiên Thiên nhắm mắt, giữa lúc đấy đột nhiên trong lòng nàng ngọn lửa hy vọng bùng cháy lên dữ dội. Từ sau khi bị bắt về phương Bắc đến nay, nàng chưa từng có một thời khắc nào cảm nhận được con đường phía trước rõ ràng như thế này, chẳng những Yến Phi còn tại nhân thế, làm cho niềm vui của nàng đã mất lại có được, còn vì thái độ chuyển biến của Phong Nương. Giống như tuyết trung tống thán**, khiến cho nàng dù thân ở băng thiên tuyết địa vẫn cảm nhận được sự ấm áp.
Yến Phi suy nghĩ cũng cảm thấy hoang đường.
Thoạt tiên chàng tốn phí bao nhiêu lời lẽ, không quản bí mật tiết lộ tiên môn, cố gắng khuyên Hướng Vũ Điền bỏ đi ý định quyết chiến. Vừa rồi lại làm trăm phương ngàn kế kích thích ý chí tranh thắng của Hướng Vũ Điền, trong đó chỉ cách nhau có một ngày. Trong một đoạn thời gian rất ngắn, tâm tình chàng cũng trải qua bao biến hóa nghiêng trời lệch đất, giải khai không ít vấn đề hoài nghi từ lâu quẫy nhiễu trong đầu đến nay.
Chàng hiểu rõ Hướng Vũ Điền, có thể coi y là chân chính tri kỷ. Tuy nhiên Hướng Vũ Điền xác thực là truyền nhân của chính tông Ma môn, vả lại còn là cao thủ nổi bật nhất của Ma môn, nhưng lại không giống như bọn người Tiều Phụng Tiên, Lý Thục Trang trong Ma môn, y hoàn toàn không chịu thừa kế sự hạn chế của Ma môn. Bản thân chẳng những sở hữu tư tưởng, ý niệm và mục tiêu truy cầu độc lập, mà còn là một người yêu thích tự do.
Ưu điểm lớn nhất của Hướng Vũ Điền là sẵn sàng thẳng thắn đối diện với bản thân, nhận thức bản thân. Bởi vậy y bỏ qua cho Cao Ngạn, vì hiểu rõ hậu quả giết chết Cao Ngạn sẽ làm cho y mang theo nuối tiếc cả đời.
Chính vì y là một người như vậy, cho nên đến tận hôm nay, y vẫn cảm thấy không công bằng đối với Mặc Sĩ Minh Dao.
Yến Phi ép y toàn lực xuất thủ quyết đấu, chính là muốn y hướng về Mặc sĩ Minh Dao trả hết nợ nần, chỉ cần Hướng Vũ Điền tự mình hiểu được đã vì Mặc Sĩ Minh Dao tận hết phần sức cuối cùng, mà mọi việc vẫn như cũ, tâm kết của y mới có thể giải khai, yên tâm vui vẻ cùng Yến Phi hợp tác, tìm cách thu hồi quyển hạ Đạo Tâm Ma Chủng đại pháp.
Yến Phi làm thế này cũng là vì Mặc Sĩ Minh Dao, khi nàng biết rõ Hướng Vũ Điền xác thực đã vì nàng tận hết sức mình, mà không phải cố tình chống đối lại nàng, lòng nàng sẽ hồi phục thoải mái hơn nhiều. Hướng Vũ Điền thông minh tuyệt đỉnh, người thông minh lại thường thường thông minh một đời, nhưng đối với những sự việc liên quan đến bản thân thì lại hồ đồ nhất thời. Cho nên tịnh không minh bạch tâm ý chân chính của Yến Phi.
Hướng Vũ Điền cũng giống như Mặc Sĩ Minh Dao cao ngạo tự phụ, chịu không nổi phương pháp khích tướng, đặc biệt càng chịu không nổi sự khinh miệt đến từ những người có đủ tư cách là đối thủ của y.
Chàng có nắm chắc đánh bại Hướng Vũ Điền, nhưng lại không khiến y bị thương nặng, kết quả cuộc chiến đạt đúng yêu cầu của chàng không?
Chàng không biết được.
Điều duy nhất chàng biết rõ là Hướng Vũ Điền còn chưa luyện thành “Ma Chủng vô cực”, không giống Tôn Ân hiện nay chàng hoàn toàn không nắm được phương pháp đánh bại y.
Nếu như chàng có thể khiến cho Hướng Vũ Điền biết khó mà lui, lui mà hợp tác, chàng còn phải cảm tạ Hướng Vũ Điền. Bởi vì không có trận chiến tối qua với y, chàng không có khả năng ngộ thông hoàn toàn một bộ kiếm pháp mới. Mà trận quyết chiến ngày mai, sẽ là cơ hội tốt nhất để chàng thử kiếm.
Chàng đồng ý cách nhìn của Hướng Vũ Điền đối với Mặc Sĩ Minh Dao.
Mặc Sĩ Minh Dao tâm cao khí ngạo, sự bỏ đi của Hướng Vũ Điền làm nàng thương tổn sâu sắc, cũng vô cùng không phục. Nàng cố tình không ngừng tìm kiếm một tình nhân khác tại các phương diện đều không dưới Hướng Vũ Điền, nhưng mỗi lần nàng đều thất bại. Từ đó nàng không ngừng bỏ rơi tình nhân, chặt đứt tơ tình, cho đến tận lúc tình cờ gặp được Yến Phi ở Trường An.
Đến hôm nay Yến Phi mới rõ ràng vì sao Hướng Vũ Điền đối với chàng thân thiện thế, vì Yến Phi từng là hy vọng của y. Hướng Vũ Điền so với bất kỳ người nào càng mong mỏi Mặc Sĩ Minh Dao có được một chỗ dừng chân tốt hơn.
Nhưng thời gian đó Yến Phi lại có một khuyết điểm, là võ công còn kém Mặc Sĩ Minh Dao hai bậc, đương nhiên càng so không được với Hướng Vũ Điền.
Vận mệnh là như thế, giả như năm đó Yến Phi có bản lĩnh của hiện tại, vận mệnh sẽ đi theo một hướng khác, Yến Phi cũng sẽ không có kỳ ngộ sau này, mà phải theo Mặc Sĩ Minh Dao quay trở về sa mạc, cuộc sống của bọn họ chỉ “tiện uyên ương bất tiện tiên”***.
Nhưng tạo hóa trêu người, sự thật tịnh không phải như thế, Mặc Sĩ Minh Dao thuỷ chung không cách nào hoàn toàn tiếp thụ Yến Phi. Bây giờ tình yêu cuồng nhiệt của bọn họ biến thành một loại khổ nạn, đồng thời cả ba người Yến Phi, Mặc Sĩ Minh Dao và Hướng Vũ Điền đều là nạn nhân của sự dày vò.
Lần này Yến Phi không chịu hồi đầu, chỉ muốn một ngày rốt cuộc sẽ quên được. Mặc Sĩ Minh Dao nhất thời phẫn hận hạ nhục, mắng chàng liên lụy làm hại Hướng Vũ Điền, càng biểu lộ người nàng yêu là Hướng Vũ Điền.
Hoặc chỉ là lời nói tức giận nhất thời, nhưng đã làm cho Yến Phi thương tổn nghiêm trọng.
Trong cái buổi tối thương tâm đau lòng ấy, Yến Phi chẳng có một câu chia tay lặng lẽ bỏ đi, kết thúc mối tình đau khổ quấn quít vài tháng giữa chàng và Mặc Sĩ Minh Dao. Nhớ lại quá khứ, không thể hồi đầu.
Yến Phi đứng lên, chuẩn bị rời khỏi bến tàu, trong khoảnh khắc ấy, trong lòng chàng sinh ra cảm ứng bị người âm thầm theo dõi.
Chú thích
* Tuý sinh mộng tử: Sống say chết mộng. Kinh Lăng nghiêm cuốn 9 nói: “Các thú: địa ngục, ngạ quỉ, súc sanh, nhơn loại, thần tiên, thiên loại và tu la, xét ra các thú ấy đều bị khổ tối tăm trầm nịch! Về với các cái thân tướng hữu vi, chúng vọng tưởng để thụ sanh, chúng vọng tưởng để theo nghiệp”. Bảy thú ấy đều ở trong ba giới, đều chịu cái công lệ luân hồi sanh tử mà không tự biết được cái kiếp đời sống thác của mình, gọi là “túy sinh mộng tử”.
** Tuyết trung tống thán: Như trong băng tuyết giá lạnh có người đưa lò than cho sưởi ấm. Ý nói sự giúp đỡ đúng lúc.
*** Tiện uyên ương bất tiện tiên: Nguyện làm uyên ương chứ không chịu làm tiên. Ý nói cuộc sống bình dị không tham vọng.