Lúc này một vị quan lễ cung đình đi về phía trước.
Đối mặt với Giáo hoàng, ông ta lo lắng đến mức toát mồ hôi hột, nhưng vẫn giữ nụ cười trên mặt.
Quan lễ đưa một lá bài hình chữ nhật đến trước mặt Giáo hoàng, thi lễ một cái.
Giáo hoàng vươn tay, cầm lấy và nhìn lá bài.
Sau yến tiệc, sẽ lập tức tổ chức cuộc thảo luận liên hiệp quốc tế, thảo luận sách lược chống lại ngày tận thế.
“Ta sẽ đến đúng hạn.” Bà ta nói.
“Vâng.” Quan lễ nhẹ nhàng gật đầu, xoay người rời đi.
Sau khi rời khỏi bàn của Giáo hoàng, ông ta mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Isha đánh giá Nữ hoàng Valrhona.
Nữ hoàng sắp xếp chỗ ngồi cho mấy vị khách Liên Bang, nói vài câu, liền chuẩn bị rời đi.
Bà là chủ nhân nơi này, tiếp theo còn phải sắp xếp hội nghị thế giới.
Isha suy nghĩ một chút, giơ tay lên thật cao, vẫy Nữ hoàng bệ hạ.
Nhất cử nhất động của bà ta luôn bị chú ý, vì thế bà ta vừa khẽ động, rất nhiều người đều chú ý tới cảnh tượng này.
Nữ hoàng Valrhona tất nhiên cũng chú ý đến cảnh tượng này.
Valrhona quay đầu, nhìn về phía Isha.
Ánh mặt hai người chạm vào nhau.
Isha nói: “Valrhona, có thể đến đây nói chuyện được không?”
Phòng yến tiệc dần dần yên tĩnh lại.
Một người là lãnh tụ tôn giáo, cướp đoạt quyền lực chính trị quốc gia, giết sạch gia tộc đối phương, là cường giả có trình độ cao nhất ở cấp năm.
Một người là người thống trị mới nhậm chức, từng tan cửa nát nhà, đến chồng cũng mất, nhưng cuối cùng vẫn không bị quật ngã, lại có thể nắm trong tay cả một quốc gia một lần nữa.
Giữa hai người thù sâu như biển.
Thế nhưng vào giờ khắc này, Giáo hoàng lại tươi cười mời Nữ hoàng, muốn nói chuyện với bà.
Nữ hoàng còn chưa lên tiếng, một gã hộ vệ cung đình đột nhiên đứng ra nói: “Có chuyện gì mời nói luôn, bà không cần thiết phải đến gần Nữ hoàng.”
Quả thật, trong nhận thức của thế tục, Giáo hoàng thánh giáo là chức nghiệp giả có thể sánh với hoàng đế Phục Hy.
Tuy Nữ hoàng cũng là chức nghiệp giả, nhưng không có cách nào so sánh được.
Giả sử Giáo hoàng muốn ám sát Nữ hoàng, chỉ cần hai người gần nhau, bà ta có thể một cú đánh bại.
“Valrhona, bà sợ tôi sao?” Isha hỏi.
Khóe miệng Valrhona lộ ra một tia châm chọc, nói: “Isha, cô nên gọi ta là Nữ hoàng bệ hạ.”
Isha nhìn chăm chú vào bà, ôn nhu nói: ” Huyết Trì ậy sao? Nhưng bà cũng gọi thẳng tên tôi mà.”
“Đó là dĩ nhiên, cô có thể nói cho ta biết, cô có thân phận gì? Kẻ cướp nước? Hay là kẻ giết vua?”
“Tôi là Giáo hoàng thánh giáo.”
Valrhona nói: “Thánh giáo thuộc về gia tộc Medici, cho tới bây giờ tộc trưởng Anna Medici đời này chưa bao giờ công nhận quyền lực của cô.”
Nụ cười trên mặt Giáo hoàng dần dần biến mất.
Valrhona nhìn chính khách các nước bên trong phòng yến hội, lại nhìn phía Isha, nói rằng: “Cô có điều gì cứ nói luôn đi.”
Isha nói: “Chuyện này liên quan đến vụ bê bối của hoàng thất đế quốc Phục Hy, hay là bà qua đây chúng ta nói chuyện riêng một lát ”
Bà ta lấy tay chống vào cằm, hăng hái nói: “Sao thế, bà không dám qua đây sao? Thân là Nữ hoàng mà lại sợ tôi giết bà sao?”
Đối mặt lời nói như vậy, Valrhona chỉ có thể âm thầm cắn răng.
Đối phương thực sự quá nguy hiểm.
Cho dù như thế nào, bà chắc chắn sẽ không đặt mình vào chỗ nguy hiểm.
Tranh đấu lẫn nhau là việc mà chỉ có những người trẻ tuổi nhiệt huyết sôi trào mới có thể làm được.
Bà đang nghĩ một vài câu để từ chối, bên tai lại truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Qua đấy nghe xem bà ta muốn nói gì, yên tâm, có tôi ở đây rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
…
Valrhona không chút do dự đi về phía Isha.
“Nói đi, hoàng thất Phục Hy chúng ta không làm chuyện gì đến mức không dám gặp người.” Bà nói.
Isha thấy bà thực sự đi về phía mình, hơi ngạc nhiên nhướn mày.
Tới gần, gần hơn.
Trước ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, nữ hoàng Valrhona bước đến trước mặt Isha.
Khoảng cách giữa cả hai chỉ còn không đến nửa mét.
Ngu xuẩn…
Isha thầm nghĩ trong lòng.
Giờ phút này, bà ta không thể không thừa nhận bản thân đã động sát tâm.
Nếu Valrhona chết đi, chắc chắn Phục Hy sẽ đại loạn.
Thánh Quốc sớm đã nằm trong lòng bàn tay của bà ta, bằng thực lực này, Phục Hy rồi cũng sẽ bị bản thân cướp đi một phần lớn lãnh thổ.
Nhân khẩu, tài nguyên, tài phú, chức nghiệp giả, đây đều là những thứ mà bà ta cần.
Isha từ tốn đứng dậy.
Bà ta nhẹ giọng nói: “Valrhona, tôi sẽ nói ngắn gọn với bà thôi, Hắc Nha hay còn gọi là người thủ hộ mặc Kim giáp của bà ấy, hắn là kẻ trộm đã ăn cắp bảo vật của Thánh giáo, bà phải lập tức bắt hắn đến gặp tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu.”