– Vương gia, thứ này cần chế biến mới ăn được, ăn sống không tốt cho dạ dày.
Lý Đạo Tông nhìn rong biển trong tay, cũng thấy không ổn, đồ ăn tất nhiên phải nấu chín mới ăn, đám người mình không biết làm, liền bảo thái giám sau lưng Vân Diệp:
– Đoàn Hồng, thả y ra, lão phu hôm nay muốn xem xem y có thể biến thức ăn cho lợn thành món ăn gì, làm ngay bây giờ.
Thái giám nhìn Lý Nhị, Lý Nhị phẩy tay, thái giám buông tay thả Vân Diệp rơi xuống. Xoa cá cổ đau đớn, đạp mạnh một cái vào chân tên thái giám, phát hiện tên thái giám Đoàn Hồng đó như chẳng hề hấn gì, chân mình thì lại đau điếng, không biết Lý Nhị kiếm đâu ra lắm thái giám võ nghệ cao cường như thế.
Chắp tay một cái, Vân Diệp dẫn phó dịch mang chậu rong biển sải bước ra khỏi cửa, chuẩn bị cho đám nhà quê thấy rong biển ngon thế nào.
Vân Diệp đi rồi, Lý Nhị thở dài:
– Các ngươi tính sai rồi, tên tiểu tử đó có kỳ thuật nấu ăn, đừng nói là rong biển miễn cưỡng còn ăn được, dù là một khúc gỗ qua tay y cũng làm các ngươi ăn ngon lành. Thứ y làm ra mùi vị nhất định rất ngon, vấn đề là các ngươi mua về rồi có bản lĩnh làm ngon như y không? Nói cho cùng là y thắng, xem ra hôm nay các ngươi vẫn sẽ mua rong biển của y, còn mua không ít.
Lý Hiếu Cung mỉm cười:
– Bệ hạ quá lo rồi, bất kể y nói gì, bọn thần cứ xem như gió thoảng bên tai là xong, chẳng lẽ y còn ép bọn thần mua được hay sao? Nơi này toàn là người Lý gia chúng ta, một tên hầu gia nho nhỏ chưa thể ra oai được.
Lý Nhị bực bội khoát tay:
– Các ngươi chưa thấy y xúi bẩy trẫm ăn châu chấu, nhìn thấy là biết các ngươi không có phần thắng, thứ châu chấu đó ngay hoàng hậu cũng ăn rồi, Thanh Tước, Khác Nhi ăn không ít. Hiếu Cung, Đạo Cung, các ngươi có thoát không?
Nhắc tới việc này là mặt Lý Khác trắng bệch, ôm miệng chạy đi, châu chấu để lại ấn tượng quá kinh khủng với thằng bé này. Lý Hiếu Cung cười phá lên, thản nhiên nói:
– Nạn châu chấu đó cuối cùng bị chúng ta ăn sạch sẽ, bao năm qua không còn nghe thấy Quan Trung có nạn châu chấu nữa, có công tích này, dù ăn thêm châu chấu cũng chẳng sao.
– Sợ là sợ lát nữa ngươi ăn rong biển cũng nghĩ thế thôi.
Lý Nhị đặt cái bánh trong tay xuống, cầm gậy trúc Vân Diệp đặt ở sa bàn lên, chỉ địa hình giảng giải khác biệt giữa tuyến đường biển phương bắc và phương nam, tuyến đường phương nam xa xôi, dọc đường qua nhiều quốc gia, cửa cảng, nếu muốn làm ăn, con đường này là lựa chọn tốt nhất, thu lợi phong phú nhất, phương bắc thì chiến hỏa liên miên, nên nguy hiểm, ở đó sức ảnh hưởng của Đại Đường còn chưa tới mức tác động được tới Ấp Lâu tộc..
Vân Diệp bị áp giải tới nhà bếp mới nghĩ ra, hôm nay là sinh nhật năm mươi của chính thê Lý Hiếu Cung, được xem như một đại sự của Lý gia, mỗi khi gặp loại chuyện này, Lý Nhị là tộc trưởng sẽ cùng Trường Tôn thị tới chúc mừng, liên lạc tình cảm, dù sao đây mới là chỗ dựa chấp chính lớn nhất của ông ta. Mình không chọn đúng ngày, cho rằng đám ngốc này lắm tiền, dễ lừa, chỉ cần hô hào vài câu, bày ra ít sự thật, cuối cùng cho người ta một mục tiêu nhiệt huyết sục sôi là có thể thuận lợi bán được rong biển, loại thủ pháp thương nghiệp phổ thông này ở đời sau người ta dùng nát rồi, nhưng ở Đại Đường luôn hữu hiệu.
Đáng tiếc, gặp phải loại ngoan cố không tin bất kỳ điều gì như Lý Nhị, chẳng nể mặt chút nào, bị một tên thái giám chết băm xách lên không, mất mặt quá, nếu không phải mình nhịn không múa may chân tay nếu không càng bẽ mặt. Thôi bỏ, giận Lý Nhị chỉ làm bản thân tức điên, không trông cậy vào đám ngốc Lý gia được nữa, đành tìm đám ngốc khác vậy, chả biết đám Phòng Huyền Linh có nhà không?
Lý Nhị nếu như biết trong đầu Vân Diệp nghĩ cái gì thì nhất định sẽ băm y thành tám mảnh, đâu còn làm ra vẻ tộc trưởng tốt, mưu lại cho người Lý gia nữa.
Đại Đường là một xã hội kỳ quái, nếu ở trên triều đường, là hoàng đế, Lý Nhị tuyệt đối không cho người của Lý gia chiếm lợi của quốc gia, nhưng chỉ cần đổi thân phận một cái, thành tộc trưởng Lý gia Quan Trung, ông ta sẽ mưu tính vì gia tộc, hoạch định tương lai lâu dài, đều tận tâm như nhau. Gia thiên hạ tạo thành hiện tượng kỳ quái như thế.