“Nín, đừng khóc nữa!”
Hoắc Tư Tước vừa xuống, nhìn thấy cô bé ở trong phòng ngủ chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu hồng mỏng manh, không mang dép, ôm con búp bê thỏ tai dài khóc đến nước mắt nước mũi chảy tèm hem.
Rốt cuộc là ai chọc con nhóc này chứ?!
Hoắc Tư Tước đi tới định ôm cô bé, mặc áo khoác cho cô để tránh cho cô bị cảm lạnh.
Nhưng cô bé vừa nhìn thấy hắn đến, thậm chí còn khóc to hơn: “Mẹ ơi, con muốn mẹ đến đây, con không muốn chú, đi ra ngoài, đi ra ngoài!”
Bàn tay nhỏ bé mập mạp của cô vung vẩy lung tung, hoàn toàn không để cho Hoắc Tư Tước tới gần.
Hoắc Tư Tước hít sâu một hơi.
Khi hắn muốn xách cô bé tới đánh mấy cái vào mông, bỗng nhiên từ cửa chui vào hai bóng người nhỏ nhắn, bọn chúng nhìn thấy ba đã bị em gái làm cho sứt đầu mẻ trán.
Một người đi qua vội vàng bảo vệ em gái.
Một người lại tới chắn trước mặt ba: “Ba, ba muốn làm gì?”
Đó là Hoắc Dận!
Thằng nhóc này vì cứu em gái vội chạy tới đây mà không thèm mang cả dép.
Hoắc Tư Tước nhìn thấy vậy, chợt cảm thấy đau đầu: “Ba có thể làm gì? Ba bảo con nhóc này đừng khóc, con không nghe thấy sao? Sáng sớm giống như cắt tiết lợn, cả biệt thự đều có thể nghe thấy tiếng khóc của nó.”
Hoắc Dận: “…”
Mặc Bảo đang che chở em gái: “…”
Ba không có vấn đề gì chứ? Sao lại nói tiếng khóc của em gái giống như cắt tiết lợn vậy?