Nhà họ Thịnh nhiều người như vậy, bảy miệng tám lời??? Nói đi nói lại, rốt cuộc tất cả đều xoay quanh thể diện họ Thịnh, thể diện Thịnh Thế.
Thịnh Thế cũng không hé răng, mặc kệ bọn họ muốn nói gì thì nói. Chờ họ nói xong rồi, anh mới mở miệng, nhìn thẳng vào ông nội, “Sở Sở là người con muốn kết hôn. Cô ấy làm cái gì con đều không để ý. Bây giờ cô ấy làm sai, con sẽ thay cô ấy chịu phạt, con không thể ly hôn với cô ấy! Lại nói, nếu chuyện này thật sự truyền ra bên ngoài, ai nấy đều biết, con cũng không sợ! Mọi người không ở trong cuộc thì hà cớ gì phải lo?”
“Thằng con hư!” Thủ trưởng Thịnh vừa nghe con mình nói xong thì giận dữ quát lên, tiện tay cầm cái chén ném về phía Thịnh Thế. Thịnh Thế đứng yên tại chỗ, mặc cho chén đập vào đầu rồi rơi xuống đất. Chiếc chén bạch ngọc bị vỡ tan. “Mày không phải là người nhà họ Thịnh à? Bị liên lụy chỉ có một mình mày sao? Liên lụy đến một nhà chúng ta thì có!”
Bà Thịnh thấy con trai mình bị đánh, tức giận đến mức đánh vào người Thủ trưởng Thịnh, “Người làm sai là Lan San, con tôi có quan hệ gì chứ? Con tôi chỉ là đứa chịu thiệt, vậy mà ông lại đánh con tôi!”
Thủ trưởng Thịnh nhép nhép miệng, không nói gì.
Ông nội nãy giờ vẫn im lặng đột ngột mở miệng, “Nhị Thập, ông hỏi con, con thật sự không muốn ly hôn với Lan San?”