“Vậy sao anh vẫn độc thân đến tận bây giờ?”
“Vì đang chờ một đứa ngốc xuất hiện, chờ quá lâu.”
“Hừ, sao anh biết em sẽ xuất hiện chứ, lời này rõ ràng là đang gạt người. Anh nhìn con nhà người khác thử xem, dù sao anh bây giờ có con cũng còn rất sớm.”
“Sao em biết anh có con bây giờ là sớm, nói không chừng anh đã có con được mấy tuổi rồi.”
“Anh có con riêng à?”
“Chọc em thôi, mau ăn đi.”
Lần này Hứa Minh Tâm không ăn nhiều quá, sợ Cố Gia Huy ăn không nổi.
Sau khi ăn xong cô quan sát rất lâu, chắc chắn Cố Gia Huy không có phản ứng gì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh nói rồi, đã có kháng thể rồi.”
“May là không sao, nếu không em chính là tội nhân đó.”
Trải qua hai mươi phút nghỉ ngơi, bọn họ lên xe, Lúc này không có tiếng con nít khóc quấy, Hứa Minh Tâm rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Chờ lúc cô tỉnh lại thì đã đến trấn nhỏ.
Hứa Minh Tâm câm tấm hình loang lổ vết ố vàng đi hỏi thăm, kiến trúc nơi này rất đặc biệt hẳn sẽ có người nhận ra.
Nhà nằm ở thôn phụ cận trấn nhỏ, không có xe chỉ có thể đi bộ suốt hai mươi phút đến đó.
Cô tìm thấy một ông lão, ông lão nhận ra ngôi nhà trong hình nói người nhà đã sớm dời đi, nhà cũng đã sớm dỡ bỏ rồi.
Hiện ở trong thôn cũng không còn mấy người nữa.
Hứa Minh Tâm nghe nói vậy vô cùng thất vọng.
“Vậy nữ chủ trong nhà dọn tới đâu vậy ạ?